Theođám đông tan tầm bước ra khỏi đại sảnh công ty, một chiếc xe thể thao màu bạcđã sẵn sàng đi tới bên người tôi, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.
ĐườngDiệc Diễm!
Tôisiết chặt tập công văn trong tay, dừng lại.
“Lênxe!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, giọng điệu tựa như không cho phép cự tuyệt.
“Thựcxin lỗi, tôi còn có việc!” Tôi xoay người, dồn dập bước về phía trước.
Bước đihỗn độn, trong lòng cũng cảm thấy bối rối.
Khôngthể tiếp tục dây dưa nữa, càng không thể lún sâu!
Tôi nínthở, đi rất nhanh. Phía sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa xe. Anh đuổi theo?
Tôicăng thẳng, bước đi càng nhanh hơn, giày cao gót nện xuống mặt đất những nhịpkhông có quy tắc, dưới chân đột nhiên lảo đảo, mắt cá chân truyền đến một trậnđau đớn!
“A…”Thân mình lập tức ngã xuống đất.
“Sao emvẫn như vậy!” Đường Diệc Diễm vươn tay đúng lúc đỡ lấy thân mình đang nghiêngngả của tôi, vững vàng ôm vào lòng.
“Điđường suốt ngày bị ngã!” Trong mắt anh tràn đầy sự yêu chiều, nhẹ nhàng đưa tayvuốt những sợi tóc đang bay hỗn loạn trên trán tôi.
“Tôi…”Mắt cá chân đau đớn khiến tôi nhíu mi, theo thói quen lại định cắn môi.
“Emthật sự một chút cũng không thay đổi!” Đường Diệc Diễm thở dài, ngón tay xẹtqua vành tai của tôi, chạm đến hai cánh môi, nhẹ nhàng ma sát. “Không phải đãnói là đừng cắn môi như vậy rồi sao? Sẽ đau!”
Thânmình tôi run lên, theo dõi đôi mắt tràn đầy nhu tình của anh, sự thâm tìnhtrong đó dường như khiến cho người ta phải chìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386854/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.