Ba năm,có thể đã có rất nhiều thứ thay đổi, bao gồm một con người và cả linh hồn củangười đó.
Thứ vẫnkhông thay đổi là thành phố này, thành phố tội ác, vẫn phồn hoa và phù du nhưtrước. Người ta sinh sống, giãy dụa trong cái thành phố xa hoa đầy truỵ lạcnày, phủ phục dưới tất cả mọi vật chất hư ảo, không thể tự thoát ra được.
Khôngthay đổi còn có một người đang say ngủ, một linh hồn vĩnh viễn không thể yênnghỉ, chờ người đến giải thoát.
Tôi gỡkính mát xuống, để lộ ra khuôn mặt không chút cảm xúc, thần thái được che dấudưới bộ trang phục màu trầm. Tôi buông bó hoa, nhìn chăm chú khuôn mặt có nụcười sáng lạn trước mắt.
ViệtPhong, em đã trở về!
Kẻ mangtội đã tiêu dao lâu lắm rồi, bây giờ là thời điểm dành cho sự trừng phạt.
Ba năm,đủ dài. Mỗi một điểm áy náy, em đều tự khiển trách mình qua từng đêm, em nhất địnhbắt hắn phải trả lại!
“Tiểu...Phi!” Một giọng nữ mang theo sự kinh ngạc vang lên bên tai tôi. Tiếp theo, mộtđôi tay kích động bắt lấy hai vai của tôi. “Tiểu Phi, thật là em?”
“Côgiáo!” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, không có một chút biểu tình. Đây là thói quentrong suốt ba năm qua của tôi, thói quen thờ ơ, thói quen bị người ta mắng làmáu lạnh!
“TiểuPhi… Cô hỏi thăm khắp nơi mới biết được cả gia đình em đều đi Mĩ.” Trên mặt côgiáo là sự kích động khôn xiết.
“Emcũng đến thăm Việt Phong sao?” Cô giáo quay đầu, ánh mắt chợt ảm đạm. “Nhiềunăm như vậy rồi, thật khổ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386833/quyen-2-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.