Một látsau về tới Giang trạch, xú tiểu tử đã bị “mời” vào thư phòng của lão gia, tôimừng rỡ thanh nhàn, trở lại phòng, bật máy tính lên, tiếp tục xem tư liệu.
Cửa bịđẩy mạnh ra, không cần ngẩng đầu cũng biết là ai. “Lại làm phiền, còn chưa đượcnăm phút đâu?”
Giườngcạnh bàn bị lõm sâu xuống, Giang Minh nằm trên giường, khó giấu được vẻ mặt uểoải, thì thào tự nói: “Tôi nói chị này, chờ tôi trưởng thành, chị gả cho tôi làđược rồi, nói không chừng lão già kia sẽ phá lệ ca ngợi tôi một lần, dùsao ông ta cũng coi trọng chị như vậy!”
“Phápluật Trung Quốc chưa đủ 18 tuổi là không thể kết hôn!” Tay nhấpchuột, tôi thờ ơ nói, ánh mắt cũng chưa hề dời khỏi màn hình, những câunhư vậy của hắn tôi đã nghe quá nhiều. Hắn chỉ thích hồ ngôn loạn ngữ.
“Đó lànói nếu đủ tuổi, chị đồng ý gả cho tôi không?” Giang Minh đang nằm ngửa bỗngngồi dậy, thần thái sáng láng nhìn tôi, trong mắt tràn đầy niềm vui sướng.
“Ừ…kiếp sau!”
“...”Giang Minh lại nằm trở về giường, một lát sau: “Vậy cũng tốt, kiếp sau tôi sẽlấy chị!” Dứt lời, đôi chân thon dài của hắn nhàn nhã vắt lên nhau.
“GiangMinh…” Tôi tạm ngừng, thở dài, nhíu mày. “Cậu không quên ước định lúc trước củachúng ta chứ?” Lúc đầu đã nói là hỗ trợ nhau, cả hai chúng tôi đều đồng ý!
“...Đươngnhiên là nhớ!” Giọng nói của hắn nặng nề vang lên trong không khí.
“Chỉlà, không muốn chị phải sống vất vả như vậy!”
Vất vả?Tôi thật sự quá vất vả sao? Tôi đã không còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386834/quyen-2-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.