Rốtcuộc, có ai đó cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của tôi, gắt gao bao bọc, sự ấm áp theođầu ngón tay truyền đến, tiếp tục lan tràn, nhưng như thế nào cũng không truyềntới được trái tim lạnh lẽo của tôi.
Tôi đờđẫn mở mắt, Đường Diệc Diễm đang nhìn tôi, vẻ mặt bi thương, hai mắt phủ kín tơmáu.
Hắn nắmlấy tay tôi, nhẹ nhàng đưa tới bên môi. “Không sao, chúng ta còn trẻ, saunày...” Hắn đau đớn nuốt xuống sự nghẹn ngào, tay phải một lần nữa mơn trớntrán tôi.
Tôigiật giật khoé mắt, lông mi buông xuống. Tôi không muốn mở mắt, nhìn chiếc lánhẹ nhàng rụng xuống bên ngoài cửa sổ, phút chốc lại bị gió cuốn đi, bay lượngiữa không trung, cho dù có cố sức để bay lên như thế nào, cuối cùng vẫn phảicô đơn hạ xuống, giãy dụa nhưng rốt cuộc cũng không thể cất mình bay lên.
“Tôi cốý…” Tôi lạnh lùng nói, nhẹ nhàng thở dài rồi im lặng, tựa như một cơ thể đãđánh mất linh hồn, hờ hững cất lời.
ĐườngDiệc Diễm đang nắm tay tôi chợt cứng đờ, nhíu mi nhìn tôi.
“Tôichịu không nổi, chịu không nổi phải mang trong mình đứa con của anh, chịu khôngnổi yêu Trần Việt Phong lại phải chịu dày vò mang thai nó…”Tay hắn càng ngày càng gấp gáp, tôi nghe được tiếng hítthở trầm trọng của hắn.
“Em nóicái gì…” Hắn cố sức ngăn chặn sự tức giận của mình, gắt gao nhìn tôi chằm chằm,muốn tìm thấy trong mắt tôi một tia gì đó loé ra, cho dù chỉ là một chút nóidối.
Nhưngkhông, tôi không có, ánh mắt tôi đầy chắc chắc nhìn lại hắn, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386831/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.