Tôi trởvề phòng, bắt đầu thong dong chuẩn bị nấu cơm, giống như bao ngày khác, cảmgiác khó chịu vừa rồi ở bụng cũng đã giảm bớt một chút, đại khái là đứa nhỏchắc cũng thấy khó chịu!
Khóchịu…
Nướcmắt từng giọt từng giọt rơi xuống bồn rửa chén, chậm rãi dung hoà với dòng nướcđang xối xả chảy ra từ vòi, mỗi một giọt đều làm thành một đóa bọt nước nhonhỏ, trong suốt.
Trênbàn đã dọn sẵn cơm, đợi lát nữa khi Diệc Diễm trở về là có thể xào rau rồi.
Tôi đira khỏi phòng, dọc theo đường mòn tiến về phía bờ biển cách đó không xa, gióthanh mát mang theo hương vị của nước biển, từng đợt mơn trớn hai má của tôi,đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng có thể thoả thích tản bộ ở nơi này.
Đâytừng là nơi hạnh phúc nhất mỗi khi nhớ lại. Nhưng giờ đây, nó lại trở thành nơiđau khổ nhất. Có phải thứ gì cũng đều có hai mặt hay không? Vui vẻ đến cực hạnchính là lúc đau đớn tới vô biên…
Chúngtôi vẫn quá ngây thơ, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần gắt gao nắm tay đối phương làsẽ không thể nào tách ra nữa…
Ngâythơ nghĩ rằng, chỉ cần làm bộ như cái gì cũng không biết thì sẽ hạnh phúc…
Bất tribất giác, tôi đã thong thả đi tới bên kia, những khi chúng tôi đi tản bộ cũngchưa từng đi đến xa như vậy. Tôi nhìn nhìn đồng hồ, ánh sáng màu tím phản chiếulên đôi mắt tôi, bây giờ tôi đã có thể gỡ nó xuống bất cứ lúc nào, mật mã chínhlà ngày đầu tiên tôi và Đường Diệc Diễm gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386829/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.