Tôi dọnvề kí túc xá là điều hết sức vui mừng đối với Đồng Hân, chúng tôi lại như hìnhvới bóng giống lúc trước. Tôi bắt đầu khôi phục những ngày tháng vui vẻ trướckia, đi học, tới căn tin ăn cơm, cùng chúng bạn nô đùa ầm ĩ, dạo phố, ăn lẩu!
Dường như tôi nghe thấy thanh âm của sự hồi sinh trong cơ thể mình.
Tất cảđều tốt đẹp như vậy nếu như cô Lí không đột ngột xuất hiện.
“Cô… côLí” Lúc tôi cùng Đồng Hân trở về kí túc xá, vừa đi vừa cãi cọ ỏm tỏi, bỗng nhìnthấy cô Lí mặc một bộ quần áo màu đen, cẩn thận ngồi trước bàn học của tôi. Cácbạn cùng phòng len lén nhìn về phía tôi, tôi nhếch môi, vẻ mặt bất đắc dĩ, xemra cô ấy đã đến đây một lúc lâu.
“Diệptiểu thư!” Cô Lí đẩy gọng kính lên, mở sách giáo khoa ra,”Chúng ta tiếp tục bàiluyện tập động từ lần trước đi!”
“Ừm!Nhưng mà cô Lí, em…”
“LàĐường tiên sinh gọi điện thoại cho tôi, nên tôi nhất định phải làm tròn bổnphận của mình!” Ngụ ý chính là, mặc kệ tôi và Đường Diệc Diễm đã xảy ra chuyệngì, cô ấy chỉ phụ trách việc dạy học lấy tiền mà thôi.
Tôi bấtđắc dĩ liếc nhìn Đồng Hân một cái.
Ngồixuống bên cạnh cô Lí, tôi quay ra nói với các bạn cùng phòng, “Mọi người cũngtới nghe một chút đi, cô Lí dạy rất hay!”
“Chúngta bắt đầu nhé!” Vẻ căng thẳng trên mặt cô Lí khẽ giãn ra một chút, bắt đầu lưuloát giảng bài, cuối cùng, ngay cả Đồng Hân đang đứng một bên cũng tiến lại gầnđây, tỏ ra hứng thú với bài giảng của cô ấy.
Bởi vìnáo nhiệt hơn so với việc chỉ có một người nghe giảng, buổi học nhanh chóng kếtthúc, các bạn cùng phòng vẫn còn nhiều thứ muốn hỏi.
“Tôingày mai sẽ lại đến đúng giờ! Cô Lí gấp sách lại, lộ ra vẻ tự hào hiếm thấytrên mặt.
“Đượcrồi, cô Lí, ngày mai cô nhất định phải tới nha!” Kết quả là Đồng Hân nhiệt tìnhđứng ở cửa vui vẻ tiễn cô Lí về.
ĐồngHân khoa trương vẫy vẫy tay, xoay người, thì thào tự hỏi, “Thật không ngờ tênĐường Diệc Diễm kia tìm giáo viên lại tinh mắt như vậy!”
Mặt củatôi lập tức trầm xuống.
“Khụkhụ khụ…” Bạn cùng phòng hảo tâm nhắc nhở cậu ấy.
“A… haha ha, tối nay hình như có chương trình trực tiếp, chúng ta lên mạng xem đi!”Nhìn khuôn mặt âm trầm của tôi, Đồng Hân hận không thể cắn đứt lưỡi của mình.“Tiểu Phi, chúng ta xem chương trình trực tiếp nhé!” Nói xong, lại hào hứng bậtmáy vi tính lên, nhấp nháy một hồi, vừa vặn thấy người chủ trì chương trìnhtrên màn hình.
“Maulại đây, qua đây!” Đồng Hân tỏ vẻ lấy lòng, kéo tôi ngồi vào vị trí trung tâm,các bạn cùng phòng cũng xúm lại xem.
Đây làmột bữa tiệc từ thiện, nữ MC mặc bộ váy dài màu đỏ, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươicười, vô cùng quyến rũ.
“Nhưvậy, bây giờ chúng tôi xin mời người đại diện cho tập đoàn Đường thị lên sânkhấu phát biểu!” Vừa dứt lời, những tràng vỗ tay đồng loạt vang lên.
Đườngthị, tập đoàn của ông nội Đường Diệc Diễm!
Sắc mặtcủa tôi phút chốc chợt biến đổi, không còn chút tâm tình nào xem tiếp nữa.
Tôixoay người đứng lên, trầm mặc đi đến ban công.
Tại saorời khỏi hắn rồi, xung quanh tôi lại luôn hiện diện những thứ liên quan đếnhắn!
Hôm nayviệc cô Lí đến đây là hắn đang muốn nhắc nhở tôi sao? Nhắc nhở tôi và hắn cònchưa chấm dứt? Nhắc nhở tôi vẫn còn là vật sở hữu độc quyền của hắn?
Tôikhông cần, tôi không muốn!!!
Tôituyệt vọng ôm lấy cánh tay, vất vả lắm mới quay lại được thế giới của mình, tôikhông muốn một lần nữa trở về nơi đó!!!
“TiểuPhi!” Đồng Hân và các bạn cùng phòng theo tôi đến ban công, thân thiết nhìntôi.
“Tớkhông muốn trở về, không muốn!” Tôi bổ nhào vào lòng Đồng Hân, thất thanh khócrống lên, những người khác cũng ôm lấy tôi, một đám nữ sinh gắt gao ôm nhaukhóc ô ô.
“Thậtđúng là cảm động quá!” Tiếng nói mỉa mai đầy lạnh lùng vang lên.
Tôingẩng đầu, Đường Diệc Diễm đang đứng ngay trước cửa!!!
oOo
Ngồitrên xe của Đường Diệc Diễm, tôi sống chết bấu chặt vào thành ghế, vạch kimtrên bảng tốc độ đang không ngừng xoay kia cũng tựa như trái tim tôi, khôngngừng kéo lên, kéo lên nữa!!! Những hình ảnh đáng sợ trong lần theohắn đua xe trước đây lại nhảy lên.
“DiệcDiễm…” Đến cuối cùng, tôi vẫn là sợ hãi đến mềm nhũn cả hai chân, đôi mắt ầngậc nước đáng thương nhìn hắn.
“Xinanh, dừng lại đi!!!” Mắt thấy xe lao vào đoạn đường cao tốc, vận tốc càng lúccàng nhanh, tôi nhắm chặt mắt lại, sợ hãi thét chói tai.
Mộttiếng phanh xe sắc nhọn đột ngột vang lên giữa trời đêm!!!
Cuốicùng, Đường Diệc Diễm cũng dừng xe lại. Nhưng hắn không hề cử động, thậm chícòn không thèm nhìn tôi.
Hai tayhắn gắt gao siết chặt tay lái, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Khônggian nhỏ hẹp chỉ có tiếng hắn ồ ồ thở dốc. Không khí quỷ dị đến đáng sợ!!!
“Đường…Diệc Diễm?” Tôi sợ hãi khẽ chạm tay vào hắn, ai biết đầu ngón tay còn chưa chạmđến cánh tay của hắn, Đường Diệc Diễm đã quay người sang, dùng cặp mắt đỏ ngầutrừng trừng nhìn tôi, tôi sợ tới mức rụt người lại, lưng đập vào đệm ghế phíasau.
“Đauquá!” Tôi kêu lên.
“Đau?”Đường Diệc Diễm bất ngờ tiến lại gần, bóp chặt lấy cổ tôi, nét mặt hung dữ, “Emcũng biết đau sao? Diệp Sương Phi, em cho rằng em là ai, em dựa vào cái gì màcó thể như vậy với tôi, dựa vào cái gì?” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm gần nhưgào rống, hắn giống như một con dã thú bị thương, hung hăng bóp cổ tôi,ngăn chặn thân thể của tôi.
“DiệcDiễm… buông tay ra!!!” Ánh mắt của hắn làm cho tôi thấy sợ hãi, hắn điên rồi!
“Buôngtay?” Tôi cố gắng hô hấp, lần này có lẽ tôi thật sự sẽ chết, tử thần hình nhưđang vẫy tay với tôi. Mà tôi lại thấy sợ hãi, tôi không muốn chết, không muốnchết! Tôi chỉ vừa mới bắt đầu cuộc sống mà thôi!
Tôigian nan vươn tay ra, run run vuốt khuôn mặt đang vặn vẹo của Đường Diệc Diễm“Em… em là Duyệt Duyệt! Diệc Diễm!”
Khinhững ngón tay ấm áp của tôi chạm đến hai má lạnh lẽo của Đường Diệc Diễm, đôimắt đang sung huyết của hắn khẽ giật giật.
Hắnnhìn tôi, vẻ thống khổ trong mắt chợt loé, đành suy sụp buông tay ra!
Tôi khẽvuốt vùng cổ đang đau đớn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.
ĐườngDiệc Diễm trở lại vị trí lái xe, ngửa đầu lên, ngực phập phồng.
“ĐườngDiệc Diễm, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tôi không thể chịu được nữa, hướng vềphía hắn gào to, nước mắt từng dòng lăn xuống, hắn muốn như thế nào đây, muốngiết chết tôi mới cam tâm sao?
“Anhyêu em!” Đường Diệc Diễm cúi đầu nhìn về phía tôi, trong mắt hắn là nỗi bithương tôi chưa từng thấy bao giờ, cao ngạo như hắn lần đầu tiên có biểu tìnhthất bại như vậy. Hắn nhìn thẳng vào tôi. Thâm tình?
“Anhyêu em, anh yêu em, chết tiệt, em lại không yêu anh! Nhưng anh yêu em, liềumạng nhớ tới em, giống như một kẻ điên, nhưng em lại sống trong vui vẻ!” ĐườngDiệc Diễm lại tiếp tục kích động, nắm lấy bả vai tôi, làm như cầu xin, làm nhưhỏi, “Duyệt Duyệt, em có nhớ anh không?”
Tôingẩn ra, nhắm mắt lại, tôi đã có câu trả lời của mình.
Hắnmuốn tôi nhớ hắn thế nào, thương hắn thế nào?
Ngay từlúc đầu, hắn đã dùng mọi thủ đoạn ti bỉ tàn nhẫn để bức tôi đi vào khuôn khổ.Rồi lại dùng phương thức cường bạo cướp đi lần đầu tiên của tôi, làm cho tôigiống như một tù nhân, mạnh mẽ giam cầm tôi bên người hắn. Hắn bá đạo nắm trongtay tất cả mọi thứ của tôi, khiến cho thế giới của tôi chỉ còn lại sự đaukhổ, khiến tôi mất đi linh hồn!!!
Mộtngười đàn ông như vậy, muốn tôi phải yêu như thế nào đây?
Ngay từlúc đầu, chúng tôi đã bước sai đường rồi!
Nếu nhưnói một năm này, hắn chậm rãi tích tụ tình yêu đối với tôi.
Nhưvậy, tôi chỉ có chồng chất thêm hận đối với hắn! Vô cùng căm hận!
“DiệpSương Phi, em điên rồi!” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm vang lên bên tai tôi.“Tôi đã ăn nói khép nép như vậy khẩn cầu em, em cũng không cảm kích, em nghĩrằng tôi lấy lòng em là không thể sao?”
Tôichua xót cười. Xem đi, người đàn ông này luôn lấy mình làm trung tâm, vĩnh viễních kỉ như vậy!
Hắn cănbản không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết dùng sức mạnh chiếm đoạt!
ĐườngDiệc Diễm xoay người tôi lại, làm cho tôi đối mặt với hắn. Miệng hắn mang theotiếng cười độc ác, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.
“Nếu emkhông yêu tôi, vậy thì hãy hận tôi đi! Tôi muốn em vĩnh viễn nhớ kĩ tôi!!!”
Điênrồi! Người đàn ông này điên thật rồi!
oOo
Tôibiết hắn nói được làm được. Vì thế tôi thoả hiệp, quay trở lại nơi làm cho tôihít thở không thông kia. Hắn lại bắt đầu lặp lại những trò cũ, dùng tất cả mọiphương thức để bức bách tôi, bố mẹ tôi, người thân của tôi, bạn bè của tôi… Đivòng vòng, chúng tôi lại trở lại điểm xuất phát, điều không thay đổi là nỗi hậncủa tôi. Tôi hận hắn, từ đầu tới cuối chưa hề giảm bớt, giống như Đường DiệcDiễm đã từng nói, tôi không yêu hắn, vậy thì hận hắn đi!
Hắn đãlàm được, tôi hận hắn! Hận sâu sắc!
“Nôn!!!”Tôi đẩy mạnh thân mình Đường Diệc Diễm đang dán trên người tôi ra, ghé vào mépgiường nôn khan, tựa như muốn đem nội tạng nhổ ra.
ĐườngDiệc Diễm ngồi ở đầu giường, sắc mặt xanh mét, nắm tay siết chặt vang lên tiếngkhanh khách!!!
Chínhlà như vậy, hiện tại chỉ cần Đường Diệc Diễm cùng tôi quan hệ, dạ dạy lại phátra cảnh báo, mãnh liệt co rút qua đi chính là điên cuồng nôn khan, cho đến khikiệt sức mới thôi!
“Uốngthuốc!” Đường Diệc Diễm đờ đẫn lấy lọ thuốc trên đầu giường, ném cho tôi mộtviên, tựa như ném xương cho con chó nhỏ.
Thuốc!Là thuốc mà bác sỹ tâm lý kê cho tôi.
Hắn vẫnlà thông minh, biết mang tôi đi khám bác sỹ tâm lý!
“Uốngthuốc xong, tiếp tục!!!” Như là sợ tôi bình thường còn chưa đủ hận hắn, ĐườngDiệc Diễm vẫn ngồi ở đó nhìn tôi cầm lấy viên thuốc màu trắng. Vừa nghe xonglời hắn nói, tay tôi run rẩy, đánh rơi xuống.
“Đông.”Cho dù viên thuốc rất nhỏ, tôi vẫn nghe được tiếng nó rơi xuống, tựa như tráitim của tôi!!!
ĐườngDiệc Diễm đi tới, ngồi xổm xuống, nhặt viên thuốc lên rồi đưa đến miệng củatôi. “Nuốt vào…”
Khôngcó nước, vị đắng chát của thuốc khi tiếp xúc với đầu lưỡi bắt đầu lan tràn khắptrong miệng.
Tôithống khổ nuốt vào, dạ dày lại run rẩy từng đợt.
“Đilên!”
Tôigiống như một xác chết không hồn nằm chết lặng trên giường, không nhúc nhích,mặc hắn luật động trên người tôi, tay siết chặt lấy nệm giường…
Xongviệc, Đường Diệc Diễm chậm rãi đứng lên mặc quần áo vào, không buồn liếc mắtnhìn tôi dù chỉ một cái, đi thẳng ra khỏi phòng.
Yêu tôisao?
Đây làngười từng luôn miệng nói yêu tôi sao?
Tôilẳng lặng nằm trên giường.
Nướcmắt đã khô từ lâu, lưu chẳng được! Tựa như trái tim lãnh khốc!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]