Vừa mởcửa ra tôi đã nhìn thấy Đường Diệc Diễm đứng ở ban công, quay lưng về phíatôi, nói chuyện điện thoại.
“Biếtrồi, con sẽ đi là được chứ gì!” Hắn chuyên tâm đối phó với người trong điệnthoại, hình như không biết tôi đã trở về. Tôi nhíu mày, vốn định đi vào thayquần áo, nhưng lại nghe thấy Đường Diệc Diễm rít gào qua di động, “ Con biếtrồi, không phải là đi xem mặt hay sao?”
Xem mặt!Tôi nhanh chóng dừng bước. Trong lòng dâng lên một trận vui sướng, gia đình hắnbắt hắn đi xem mặt? Nói như vậy không phải là…
“Em vuivẻ như vậy sao?” Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền đến trong lúc tôi vẫn cònđang mừng thầm.
Tôingẩng đầu, Đường Diệc Diễm không biết đã xoay người lại từ lúc nào, mặt khôngchút thay đổi nhìn tôi, hẳn là vừa rồi tôi không kìm lòng được mà cong khóemiệng lên.
“Gìcơ?” Tôi giả ngu, rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của hắn có lửa giận.
“Khôngcần giả bộ, tôi biết là em đã nghe thấy!” Đôi chân thon dài của hắn bướclên, hắn ngồi vào ghế sô pha, cầm lấy điều khiển trên bàn, bật TV.
“Ừhừm!” Tôi đứng trước cửa phòng ngủ.
“Khôngsai, người nhà tôi muốn tôi đi xem mặt, nhưng em phải nhớ cho kĩ, tôi đã nóirồi, chỉ cần tôi còn chưa chán ghét, em một ngày cũng không thể rời đi. Ngay cảsau khi tôi kết hôn vẫn là như vậy!” Đường Diệc Diễm nói đến đây, ngón tay dùngsức ấn mạnh điều khiển từ xa, màn hình TV nhanh chóng thay đổi, ánh sáng chóiloà làm cho mắt tôi không hé ra được.
Thânmình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386768/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.