Nhưngvào lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Tất cảmọi người trong phòng đều lặng ngắt lại vì vị khách không mời mà đến này.
“Màythật đúng là âm hồn không tiêu!” Tóc Dài phản ứng lại đầu tiên, giận dữ muốn đilên túm lấy thân mình đang siêu vẹo của Lý Thịnh Mân. Không biết có phải do LýThịnh Mân đã uống rượu vào không, mà bộ dạng thư sinh, nhã nhặn như vậy lại cósức mạnh lớn tới mức đẩy ngã cả gã kia. Tóc Dài lảo đảo lùi lại phía sau, khuônmặt chợt tối đen lại. Hắn thở hổn hển, tức giận muốn xông lên lần nữa, lòng tôichợt hoảng hốt, thân mình căng thẳng cứng đờ lại.
“Khoanđã!” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Hắnbuông tôi ra, đứng lên, dáng vẻ nhàn nhã.
“Cậucho là dây dưa có thể giải quyết được vấn đề sao? Cậu có thể hỏi xem cô ta cóđồng ý quay lại với cậu không?” Đường Diệc Diễm thong dong đi đến trước mặt LýThịnh Mân.
Tôicười nhạt, thì ra hắn cũng biết không thể miễn cưỡng cơ đấy, chỉ biết đối vớingười khác như vậy, còn với tôi lại không làm thế.
“Tôikhông muốn!” Ả ta lạnh lùng đứng lên, “Tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc,anh thật đúng là lưu manh, muốn tôi chết phải không?” Nghĩ rằng có Đường DiệcDiễm làm chỗ dựa, ả ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, cũng quá mức tuyệt tình!
Tôingồi ở góc đó, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thịnh Mân trở nên xanh mét.
Từ đầutới giờ, cậu ấy chưa hề nhìn tôi, cũng chẳng biết cậu ấy có phát hiện ra tôikhông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386766/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.