Mộttháng sau, công tác chuẩn bị thi vào trường đại học cũng kết thúc. Mẹ tôi đếntrường thăm tôi vài ngày, hỏi ý kiến của tôi, tôi vẫn nói giống như trong thưđã gửi về, tôi đến trường học vài ngày nữa rồi sẽ đi Anh quốc du học, hơn nữahọc phí hoàn toàn miễn phí, mẹ tôi mừng rỡ như điên, lại nói: “Duyệt Duyệt củamẹ thật sự là giỏi quá!”
Càng làngười đơn giản thì càng dễ tin vào những điều tốt đẹp từ trên trời rơi xuốngnhư thế này.
Còn vềnhững lời đồn đại? Giống như Đường Diệc Diễm đã nói, không ai dám!! Những ngườilúc bình thường luôn chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, sau khi nhận được cảnh báo đầy“thiện ý” của Đường Diệc Diễm, khi nhìn thấy chúng tôi đều tìm đường vòng màđi.
Mẹ tôivừa yên ổn ở với tôi được vài ngày đã nhanh chóng đòi về nhà, nói là sợ basẽ không biết cẩn thận chiếu cố cho mình, chỉ cần mẹ rời ba đi, ba gần như mỗingày đều ăn mì gói để sống.
Tôi cảmthấy thực may mắn vì lần này người đến thăm không phải là ba, bởi vì ba là giáoviên, sẽ không dễ bị lừa như mẹ. Nhưng tình cảm sâu sắc của ba mẹ làm cho tôithấy ghen tị. Tôi nhớ mẹ tôi thường hay bĩu môi gườm gườm ba tôi, lúc đầu tôicòn tưởng họ cãi nhau, kết quả, vừa mới đảo mắt, mẹ đã cười cười nhìn ba, đâycó lẽ chính là tình yêu, hỉ nộ ái ố đều là do người mình yêu mà ra cả.
Đángtiếc, tôi ngay cả cảm giác như vậy cũng không có, chỉ có chết lặng!!
Hômqua, lúc sắp rời đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-tinh/2386772/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.