Ăn xong, Ngọc Anh theo mẹ về nhà, chị Nhật Linh và hai đứa trẻ cũng được tài xế đến đón về.
Thầy Nam lại lấy lý do lo lắng cho sự an toàn của đám học sinh bọn tôi nên xin đi cùng. Thầy ấy tỏ ý rằng mình rất cô đơn, không có ai đón Giáng Sinh cùng nên đi chơi với đám nhóc bọn tôi cũng có thể xem như là một niềm an ủi.
Đương nhiên, thầy Nam chẳng bao giờ trực tiếp nói ra những lời đó, tất cả đều do tôi suy ra từ mấy lời vòng vo của thầy ấy.
Mọi hôm, tôi là một trong những đứa có thái độ bài xích với việc thầy ấy đi cùng bọn tôi nhưng hôm nay, vì vẫn còn lời cảm ơn chưa có dịp nói ra nên tôi còn cảm thấy khá mừng vì thầy ấy vẫn tiếp tục đồng hành cùng bọn tôi như thế này.
Trong nhóm bọn tôi, người không muốn đi cùng thầy Nam nhất chính là anh Đăng. Khi thầy Nam ngỏ ý đi cùng bọn tôi, hai người có lời qua tiếng lại vài ba câu. Song, sau cùng mọi chuyện vẫn được thu xếp ổn thỏa.
Trên đường đến nhà thờ, sau khi đùa với nhau vài ba câu, anh Đăng lại đột nhiên nghiêm túc, nói với tôi:
"Nhóc, anh thấy ông thầy này của em cứ sao sao ấy."
"Sao là sao anh?"
Tôi ngạc nhiên, hỏi lại.
"Hình như ổng có ý với em đấy, cẩn thận chút. Đừng có thân thiết với ổng quá,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595593/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.