Tôi vừa ăn, vừa quan sát mọi người. Trái ngược với đám trẻ con bọn tôi, chị Nhật Linh và thầy Nam ăn rất ít và khá từ tốn. Thầy Nam ngồi đối diện tôi, tôi không thể không chú ý đến thầy ấy. Chị Nhật Linh vốn đã ăn rất ít, thầy ấy là con trai, lại còn ăn ít hơn cả chị ấy, mỗi đĩa chỉ gắp vài miếng, lại chuyển sang đĩa khác, thử xong hết các món lại buông đũa, nhâm nhi ly cacao nóng của mình. Thầy ấy ăn nhưng vẻ mặt lại khá nghiêm túc, chốc chốc lại hơi nhíu mày, ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại tư thế ngồi như thế đến tận mấy lần.
"Tao ra quầy gọi thêm món, xíu tao quay lại."
Tôi ghé vào tai Ngọc, nhỏ giọng nói.
"Nhiều lắm rồi, mày còn gọi thêm gì nữa?"
Ngọc nhìn bàn đồ ăn linh đình trước mặt, nhắc nhở tôi.
"Tao gọi thêm trà gừng."
"Mày có uống được trà gừng đâu mà gọi?"
Ngọc khó hiểu nhìn tôi, rồi hỏi.
"Tao gọi cho thầy Nam."
Tôi ghé vào tai nó, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Sao vậy?"
Nó vẫn chưa thôi hoang mang, hỏi lại.
"Hình như thầy ấy bị đau dạ dày. Hôm bữa, tao đọc trên mạng thấy bảo trà gừng giúp giảm đau hiệu quả lắm."
Tôi thành thật đáp.
"Ý tao là sao tự nhiên mày quan tâm ổng dữ vậy?"
Câu hỏi của Ngọc khiến tôi sững
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595592/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.