Tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế trống cạnh Ngọc, Ngọc Anh đã cất tiếng hỏi:
"Đi lâu vậy mày?"
"Sao mặt cậu xanh vậy? Không khỏe ở đâu hả?"
Minh Huy cũng lo lắng nhìn tôi, hỏi.
Tôi vẫn mãi nghĩ về người trong nhà vệ sinh nên không để ý lắm đến lời của mọi người.
Nhà vệ sinh của quán được xây khá kín, chỉ có mỗi một ô cửa thông gió bé xíu ở gần bồn rửa tay nên chỉ có nơi đó là có ánh sáng, các buồng vệ sinh đều tối đen như mực.
Hôm nay là một ngày mát mẻ, không có nắng, sao chị ấy lại không mở đèn pin lên nhỉ? Khi chị ấy vào, sao lại không nghe thấy tiếng bước chân? Những tiếng "bộp" kì lạ kia là gì chứ?
"Làm gì ngồi mất hồn vậy bà? Uống đi nè, tan đá hết rồi đó."
Ngọc đẩy ly trà đào nó gọi sang, thì thầm vào tai khiến tôi giật nảy mình.
Từ nãy đến giờ, tôi vẫn chăm chú nhìn vào cánh cửa nhà vệ sinh của quán, chưa động vào một món nào ở trên bàn. Thấy vậy, đám bạn cũng tò mò nhìn theo nhưng lại chẳng thấy gì nên quay sang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
Tôi ngượng ngùng, thôi không nhìn nữa, cầm một miếng khoai tây chiên trên bàn cho vào miệng. Vài giây sau đó, tôi lại vô thức nhìn sang cửa nhà vệ sinh rồi chợt khe khẽ giật mình khi cánh cửa đóng im lìm bất thình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595577/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.