Hôm nay là ngày Phương đi học lại. Chỉ sau một tuần không gặp, Phương trông gầy hơn hẳn, đôi mắt chất chứa thêm vài nét u tư.
Chiều đến, khi kết thúc giờ học ở trường, tôi đột nhiên muốn đến công viên gần trường để hóng mát. Phương than vãn mấy câu rồi cũng chiều ý, đưa tôi đến.
Ngồi dưới tán cây xanh rì, được bao bọc bởi hương thơm của cỏ cây, ngắm nhìn đám trẻ con đá banh ở gần đó, trong lòng tôi chợt thấy bình yên đến lạ.
"Chuyện hôm bữa, tao vẫn chưa có dịp xin lỗi mẹ mày cho đàng hoàng nữa."
Tôi vẫn nhìn đám trẻ con đang chạy giỡn ở bên kia, chầm chậm gợi chuyện.
"Mẹ tao không có giận mày đâu. Mẹ còn bảo cảm ơn mày vì đã đứng ra bảo vệ tao đó."
Phương xoay người tôi lại, nhìn thẳng, nghiêm túc đáp.
Tôi cụp mắt, không dám nhìn cậu ấy, lí nhí nói:
"Nhưng tao vẫn thấy có lỗi lắm, tự nhiên lại nói mấy lời đó...."
"Mày cũng bị tổn thương còn gì."
Phương ngắt lời tôi.
Tôi sững người.
"Những lời nói ấy cũng nhắm vào mày mà. Nếu có ai phải xin lỗi mẹ tao, thì đó phải là thằng Kiên và tao, chứ không phải mày."
Phương chầm chậm nói tiếp. Lời nói nhỏ nhẹ như một lời nhắc nhở, càng như một lời trấn an.
Không khí giữa hai đứa tôi bỗng chợt yên lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595576/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.