"Thùy Dương... Chị tên là Thùy Dương, mẹ của em Phương đúng không?"
Thầy Nam nhìn cô Dương, hỏi lại để xác nhận.
"Dạ, đúng là tôi."
Cô Dương dời ánh mắt sang thầy Nam, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhẹ giọng đáp.
Xong, cô lại quay sang con trai, nghiêm mặt hỏi:
"Con lại giở thói hung hăng nữa hả Phương?"
Nói rồi, cô Dương quay sang thầy Liêm cúi gập người, rồi đến thầy Nam và đám bọn tôi, khẩn thiết xin lỗi:
"Xin lỗi vì đã gây phiền phức đến các thầy và mấy cháu học sinh ở đây. Con tôi nó sai thì nó phải chịu trách nhiệm, nhà trường muốn phạt nó như nào thì cứ phạt nhưng xin thầy đừng đuổi học cháu, tội nghiệp nó."
Cô Dương lại cúi thấp đầu, không nhìn mẹ của Kiên, nói bằng cái giọng bình bình:
"Xin lỗi vì con tôi đã đánh con của chị. Tôi sẽ chịu toàn bộ tiền thuốc men và chi phí chữa bệnh cho cháu. Thật xin lỗi chị!"
Cô Dương không cần nghe về những chuyện đã xảy ra, không để Phương hay bọn tôi kịp giải thích, trực tiếp nhận lỗi. Trong ấn tượng của tôi, cô ấy không phải là người mẹ như vậy. Tuy ít tiếp xúc với nhau nhưng mỗi lần nói chuyện với mẹ Phương, nhất là khi nhắc đến đứa con trai độc nhất này của mình, tôi có thể cảm nhận rất rõ tình yêu mà bà ấy dành cho Phương.
Ngọc lên tiếng phá tan bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595571/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.