Tôi thật lòng khuyên nhủ Kiên: 
    "Giờ nói gì cũng phải có bằng chứng thì người ta mới phục, kể cả là mắng chửi người khác. Mày cứ ăn nói linh tinh, vớ vẩn như thế người ta đấm cho tòe mỏ đấy." 
    Đúng như tôi dự đoán, cậu ta phớt lờ tôi. 
    Một lúc sau, khi tôi cứ ngỡ cuộc nói chuyện giữa hai bọn tôi đã kết thúc chóng vánh như vậy thì Kiên đột nhiên lên tiếng: 
    "Ai nói với mày là tao ăn nói linh tinh. Chuyện của mày thì tao không chắc nhưng chuyện của bà ta thì tao chắc chắn phải biết rõ rồi. Bà ta đã làm gì gia đình tao... tao sao lại không biết được chứ?" 
    "Cô Dương tốt lắm, còn hiền nữa, chắc chắn sẽ không làm ra mấy việc như vậy đâu. Mày đừng có ăn nói vớ vẩn!" 
    Tôi nghiêm mặt phản bác. 
    "Sao mày biết? Mày có bằng chứng chứng minh bà ta không phải loại người đó không?" 
    Kiên dùng lời lẽ của tôi để bắt bẻ lại tôi. 
    Tôi tịt họng, chẳng biết nên trả lời như thế nào. Thấy bộ dạng này của tôi, Kiên dần lấy lại vẻ tự tin ban đầu, nhìn tôi, cười đắc ý. 
    Thẹn quá hóa giận, tôi hỏi vặn lại cậu ta: 
    "Thế mày có không?" 
    "Có." 
    Kiên trả lời chắc nịch. 
    Vì chẳng biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, cũng không dám "đào" sâu vào chuyện nhà Phương, trước mắt tôi cứ bênh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595572/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.