Một chiều chủ nhật yên ả, vừa bước ra khỏi nhà tắm, tôi đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên inh ỏi ở dưới lầu.
Tôi vừa bắt máy, người ở đầu dây bên kia đã không khách sáo, cáu kỉnh hỏi:
"Sao gọi hoài không được vậy?"
Tôi vừa lau tóc, vừa lười biếng trả lời:
"Tắm."
Người con trai có thể nói chuyện thô lỗ với tôi như vậy chỉ có một người duy nhất – Quân Phương.
Giọng dịu đi vài phần, Phương chầm chậm nói vào điện thoại:
"Tao đang ở dưới nhà, xuống mở cửa đi."
"Mẹ tao không có dưới đó hả?"
Tôi buộc miệng hỏi.
"Nhà mày, mẹ của mày, hỏi tao?"
Phương khó hiểu hỏi lại tôi, giọng điệu còn thoáng mang theo ý cười.
"Thế... đợi xíu, tao xuống liền."
Nói xong, tôi cúp máy rồi chạy xuống tầng trệt, mở cửa cho Phương. Vì có thói quen không mặc nội y khi ở nhà nên tôi chỉ mở hé cửa, thò đầu ra ngoài, tò mò hỏi nó:
"Kiếm tao làm gì?"
Vừa ló đầu ra nhìn, tôi đã ngay lập tức nhìn thấy cậu trai đô con cùng khuôn mặt phờ phạc phảng phất một chút buồn bã chờ sẵn. Bộ quần áo đen sì sì trên người càng khiến cho cậu ta trông thật thê lương.
Phương dựng xe ngay trước cửa nhà tôi, đứng tựa vào ở yên sau, hướng tôi cười, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595561/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.