Cuối cùng cũng đến giờ ra chơi, trống vừa đánh, tôi liền nhìn sang thầy Nam với ánh mắt đầy mong chờ. Thầy ấy chẳng có tí phản ứng gì, chuyên tâm ghi ghi chép chép cái gì đó, không thèm nhìn đến tôi.
Nhìn xung quanh, không ít các bạn học sinh được giáo viên gọi xuống làm việc đã rời khỏi chỗ của mình để đi ra ngoài. Tôi khẽ thở dài, từ bỏ hy vọng, tiếp tục làm việc. Chẳng thể trách ai, chỉ có thể trách số mình quá xui xẻo!
Tôi đã ghi được 2/3 lớp, chẳng mấy chốc là có thể hoàn thành công việc được giao, có lé lúc đó tôi sẽ được "phóng thích". Ôm theo hy vọng này, tôi hừng hực khí thế, cố gắng nâng cao tốc độ của mình.
Trong lúc tập trung, chiếc bụng đói của tôi không thức thời cứ liên tục réo mãi, đầu óc cũng vì vậy mà bắt đầu đình trệ. Tôi có thói quen ăn sáng vào giờ ra chơi, cho nên cứ tới đúng 8 giờ 30 phút, nếu tôi thức, tôi sẽ bắt đầu thấy đói.
Vì chẳng thể tập trung được nữa, tôi đi đến bên cạnh, lí nhí nói với thầy Nam:
"Thầy ơi, em có thể... ra ngoài ăn sáng được không thầy? Em... đói... rồi ạ."
Thầy ấy dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, nói:
"Em đợi một chút nhé."
Thầy Nam chỉ buông ra một câu lửng lơ như thế rồi lại tiếp tục cặm cụi viết báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595560/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.