Giữa không khí yên lặng giữa hai người, tôi trộm nhìn cậu nhóc trước mặt, xong lại khẽ bắt chuyện:
"Em tên gì ấy nhỉ? Nãy Phương có gọi tên em, em có quen nó hả?"
Tôi biết Phương, Phương lại biết cậu nhóc này, theo tính chất "bắt cầu", tôi với cậu nhóc này cũng xem là quen biết.
Cậu nhóc vẫn nhìn thẳng về phía trước, đáp một cách máy móc:
"Em tên Thực, Trung Thực. Em và anh Phương cùng chơi trong đội tuyển bóng rổ của trường, em là thành viên dự bị."
Tôi rất thích trẻ con. Quan niệm của tôi là nhỏ hơn tôi đều là trẻ con, nên đối với những người nhỏ hơn mình, tôi cảm thấy cởi mở và bớt rụt rè hơn hẳn. Và sau đây là chương trình tôi hỏi, bạn trả lời của tôi và cậu nhóc lớp 8 cao hơn tôi một cái đầu này.
"Trung Thực hả? Tên đẹp ghê!"
"Cảm ơn chị."
"Sau đó thì... Em không hỏi lại chị hả?"
"Hỏi gì ạ?"
"Tên của chị?"
"Em biết tên của chị, là Vân Anh."
Tôi cười ngại ngùng, đáp:
"Ừ nhỉ."
Thấy mặt cậu bé có phần hơi nghiêm nghị, tôi đột nhiên muốn trêu một chút:
"Thế sao em không hỏi chị và anh Phương có quan hệ gì?"
"Em biết anh ấy th..."
Cậu nhóc bở lửng câu nói khiến tôi không khỏi tò mò, hỏi lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595559/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.