Tôi quyết định không vạch trần Tường Vi, xem cô bạn diễn thêm một chút rồi cho vở kịch hạ màn cũng chưa muộn. Trước mặt đám con gái ấy, tôi vẫn cố duy trì thái độ cư xử như lúc trước, chỉ khác ở điểm tôi đã "khôn" ra, không còn để họ lợi dụng. Tôi không còn tức giận nữa, chỉ cảm thấy khá buồn cười khi bọn họ tỏ ra thảo mai với mình. Vậy nên với tôi mà nói, mỗi ngày cùng bọn họ diễn một vở kịch nhỏ cũng xem như là một trò thú vị.
Khi còn nhỏ, tôi đã được dạy phải thật ngoan ngoãn, sống tử tế và hoà nhã với mọi người. Cho đến bây giờ tôi vẫn đúng theo lời dạy ấy, sống không thẹn với lòng, nếu có thể tránh được thị phi, phiền phức thì cứ tránh thật xa, cố gắng đóng một vai "nhạt nhoà" trong mắt phần lớn mọi người. Tôi cũng hiểu rõ quy tắc bầy đàn nên sẽ luôn tìm cho mình một hoặc một vài người bạn "cùng tần số" để chơi cùng. Vậy nên, tôi dường như sẽ không bao giờ trở thành đối tượng bị bắt nạt ở trong lớp, cũng như hiếm có người khiến tôi thấy "chướng mắt".
Đối với mọi người, những người tôi chưa thể đặt niềm tin vào họ, tôi là kiểu người cực kì hiền lành, rụt rè và ít nói. Tôi luôn giữ đúng thái độ chuẩn mực và lễ phép, đôi khi là vô cùng xa cách. Còn đối với những người tôi yêu quý, những người có thể khiến tôi cởi bỏ được "lớp phòng bị" của mình, tôi lại là kiểu thích làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595558/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.