"Tri ân", phần được chuẩn kĩ nhất cuối cùng cũng bắt đầu.
Trước tiên, hai thầy Hiệu trưởng mới và cũ lên nói đôi lời cảm ơn, chúc mừng. Sau đó, hai người sẽ thay phiên tặng hoa và quà cho cựu giáo viên và giáo viên, nhân viên còn công tác tại trường.
Mọi thứ đều đang diễn ra rất suôn sẻ nhưng trong lòng tôi lại luôn có cảm giác cồn cào kì lạ, như thể sắp có chuyện gì xảy ra vậy, hoặc cũng có thể do tôi đói bụng.
***
Đã đến thời khắc quan trọng, hai vị Hiệu trưởng cùng lên sân khấu phát biểu đôi lời và chính thức trao lại chức vụ và quyền hạn trước toàn trường. Sau khi thua trò kéo búa bao, tôi là người bị đẩy lên "đầu sóng ngọn gió", chịu trách nhiệm nặng nề - đem hoa và quà lên cho lãnh đạo.
Cũng may, còn có Nhật Khanh cùng đi với tôi. Nếu để tôi đi một mình, tôi sẽ ngất trước khi bước lên được đến sân khấu mất. Tuy từ lớp 1 đến lớp 7, tôi thường xuyên lên sân khấu để nhận phần thưởng, lúc nhỏ cũng từng biểu diễn văn nghệ trước rất nhiều người nhưng chưa bao giờ tôi có thể hết run khi nhìn thấy cơ số những cặp mắt bên dưới đổ dồn về phía mình. Hơn nữa, lần này tôi còn phải đến gần những vị "tai to mặt lớn", tôi run đến trống ngực đập nhanh không ngớt.
Tôi đi phía sau Nhật Khanh, để cậu ấy che chắn cho mình. Sau khi Nhật Khanh trao chiếc kỷ niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595554/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.