Dưới ánh nắng nhè nhẹ của ngày cuối thu, tám cô gái bọn tôi mặc bộ trang phục trắng tinh khôi, vai khoác chiếc sash đỏ in tên trường bằng mực vàng. Lớp trang điểm mỏng nhẹ vừa làm tăng thêm vẻ xinh xắn của các cô gái, vừa giữ trọn được nét thanh thuần của lứa tuổi.
Mỗi đợt khách vào, chúng tôi lại nở một nụ cười tươi, cúi người và lễ phép chào theo đúng cái cách mà bọn tôi được tập huấn suốt một tuần qua.
Khoảnh khắc các vị giáo viên cũ đã nghỉ hưu của trường chậm rãi đi vào, mỉm cười hiền hậu và gật đầu đáp lại lời chào của bọn tôi, thậm chí còn không ngớt lời khen ngợi, trong lòng tôi chợt dâng lên một thứ cảm xúc khó tả. Là một chút ngại ngùng pha lẫn với sự tự hào và vui sướng. Tôi chợt hiểu ra vì sao Nhật Khanh và các cô gái khác lại có thể vui như vậy khi được chọn vào vị trí này. Hình như bị bắt đi làm việc không công cho trường cũng không tệ như tôi nghĩ.
***
Nhóm mấy cô gái bọn tôi còn có một cái tên tự đặt nghe rất kiêu: "Tám tiên nữ cổng chào". Bảy cô bạn kia quả thật rất xinh, sự tự tin của bọn họ cũng xem như có căn cứ để dựa vào, nhưng tôi thì khác. Tôi khá tự ti với ngoại hình của mình, không xem là quá khó coi nhưng cũng chẳng phải xinh đẹp, nhan sắc chỉ dừng lại ở ba chữ "rất bình thường". Vì vậy nên mỗi khi hô cái tên này cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595553/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.