Chương trước
Chương sau
    Một buổi chiều oi ả của kì nghỉ hè hai năm trước.

    Tôi ở phía nam nên khí hậu cũng xem là tương đối dễ chịu, chủ yếu chỉ có mùa khô và mùa mưa. Nhưng mấy năm gần đây, mùa đông của thành phố đã bắt đầu lạnh hơn, đặc biệt là vào thời điểm cuối năm. Có hôm, buổi sáng lạnh đến mức tôi chỉ muốn nằm trong chăn, lười đến chẳng muốn đi học.

   Tôi sợ lạnh một thì sợ nóng đến tận mười. Đến mùa hạ, nắng như đổ lửa, trời hầm nóng như xông hơi, bầu trời lúc 6 giờ chiều vẫn sáng như ban ngày. Tuy nhà tôi mỗi phòng đều có máy lạnh nhưng lại không được mở vì mẹ nói phải tiết kiệm điện, chỉ được bật vào buổi tối khi ngủ. Vậy nên, tôi chỉ có thể vắt kiệt sức lao động chiếc quạt máy của mình.

    Tôi biết đông lạnh, hạ nóng là chuyện rất bình thường nhưng so với khoảng thời gian trước, cái lạnh của mùa đông và cái nóng của mùa hè mấy năm gần đây thật sự quá sức chịu đựng của tôi.

    Nghe nói là vì biến đổi khí hậu nên thời tiết mới có nhiều thay đổi như thế. Xem nhiều, nghe nhiều, tôi lại có thêm vài điều phải lo nghĩ trong cái đầu bé xíu của mình: Không biết Trái Đất có thể tồn tại được bao lâu nữa? Con cháu của mình sau này sẽ sống trong điều kiện môi trường thế nào nhỉ? Có phải tận thế sắp đến rồi không? Có quá nhiều thứ để tôi phải bận tâm!

    Mang theo túi vải vừa được tặng vài hôm trước, tôi đến tiệm tạp hóa gần nhà mua ít đồ cho mẹ nấu cơm chiều.

    Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tôi vui vẻ đi về nhà. Không chỉ mua mỗi đồ được viết trong danh sách, tôi còn tự thưởng cho mình một cây kem chocolate và một gói snack bằng số tiền thừa.

    Hôm ấy, chẳng biết "ma xui quỷ khiến" thế nào, một đứa lười biếng như tôi lại nổi hứng muốn tản bộ nên  quyết định chọn con đường vòng xa hơn để về nhà. Dù về trễ có thể sẽ bị mẹ mắng nhưng tôi cứ mặc kệ, thỏa mãn ý muốn của mình trước đã.

    Tôi hí hửng vừa đi vừa thưởng thức que kem mát lạnh. Vị ngọt lịm của sữa, đăng đắng của lớp chocolate cứng bọc bên ngoài hòa quyện, tan dần trong miệng khiến cả người tôi khoan khoái.

    Chưa thưởng thức được bao nhiêu, tôi lại hậu đậu đánh rơi que kem xuống đường. Tâm trạng vốn đang vui sướng tận trời lập tức bị đạp xuống bãi tha ma lạnh lẽo, không người. Tôi đứng đấy tiếc nuối một lúc, rồi cúi người nhặt thứ mình vừa đánh rơi lên, tìm chỗ vứt. Đi được vài bước, nhìn thấy một cái thùng rác bé xíu nằm trước căn nhà lầu đóng cửa im lìm cạnh con hẻm nhỏ bên kia đường, tôi lon ton chạy sang bên ấy.

    Chợt, từ trong con hẻm nhỏ truyền đến tiếng kêu thảm thiết của con vật nào đó. Vốn tính hiếu kì, lại có lòng yêu thương động vật, tôi mon men tiến vào con hẻm với tâm trạng lo lắng và thấp thỏm.

    Càng đi vào sâu bên trong, tôi càng nghe và thấy rõ tội ác của một đám trẻ vị thành niên. Âm thanh đau đớn của chú chó nhỏ mà tôi nghe khi nãy lúc này đã bị tiếng cười và tiếng chửi rủa của đám thiếu niên kia lấn át.

    Một đám bốn đứa con trai, nhỏ nhất tầm 6 – 7 tuổi, lớn nhất cũng tầm tuổi tôi hoặc lớn hơn một chút vây quanh một chú chó nhỏ có bộ lông trắng đã loang lổ những vệt máu đỏ thẫm.

    Chú chó sợ hãi rúc cơ thể vào trong một góc tường, hướng về đám con trai kia sủa lên vài tiếng phản kháng yếu ớt.

    Cậu con trai lớn nhất cầm một cây gậy dài không ngừng chọt vào những vết đỏ trên người chú chó, vừa giễu cợt, vừa cười ha hả. Cậu nhóc nhỏ nhất nhắm một mắt, vung tay ném mấy hòn đá nhặt bên đường vào người chú chó tội nghiệp.

    Tôi chỉ có một mình, loay hoay mãi chẳng biết nên làm gì. Tôi từng học võ, đám kia trông cũng nhỏ con nhưng bọn nó lại có gậy, có đá, hơn nữa ở đấy có lẽ còn là "sân nhà" của bọn nó nên tôi không thể liều. Vả lại, nếu tôi gây chuyện đánh nhau, mẹ sẽ đánh chết tôi.

    Tôi bèn tìm đến cách mà hầu hết người lớn vẫn thường dặn con em mình mỗi khi gặp chuyện không thể tự giải quyết – méc người lớn.

    Tôi rời khỏi chỗ trốn của mình, chạy ra khỏi con hẻm ấy. Nhớ đến có ngôi nhà bán hàng cách đây vài căn có ông bác trông khá dữ dằn, còn có tí mực trên người, tôi vội chạy ngay đến đấy.

    Tôi khá nhát, không thể ăn nói nhanh nhẹn với người lạ như cách mà tôi nói chuyện với người quen, thậm chí đôi lúc còn bị nói lắp nhưng hôm nay, tôi lại ăn nói lưu loát đến lạ. Tôi nói vừa nhanh, vừa nhiều, dùng tất cả sự thành tâm của mình để cầu mong sự giúp đỡ của chú ấy.

    "Kệ tụi nó đi cháu, chơi chán rồi thì sẽ thả cho đi ấy mà."

    Khói thuốc lá theo lời nói của ông chú thoát ra khỏi khoang miệng, bay là là trong không khí.

    Chuyện hành hạ một sinh mạng vẫn còn hô hấp bỗng chốc trở thành một trò tiêu khiển bình thường của đám trẻ con.

    Tôi vẫn không từ bỏ hy vọng, nói bằng cái giọng run run:

    "Nhưng... nếu không cứu thì em ấy sẽ chết đấy ạ."

    Ông chú phủi tay, cười nói với tôi:

    "Chết thì thịt thôi, có chuyện gì to tát đâu. Có con chó thôi mà, cháu cứ xoắn lên làm gì?"

    Việc chấm dứt một sự sống lại trở thành một chuyện bình thản đến vậy.

    Người phụ nữ bán hàng tốt bụng nhắc nhở tôi:

   "Đám trong đấy toàn dân anh chị không đấy, cháu đừng có động vào chúng. Mặc kệ rồi về nhà với bố mẹ đi."

    Theo phép lịch sự, tôi cảm ơn hai người họ rồi rời đi. Tôi không trách bọn họ, bởi tôi làm gì có tư cách? Bản thân không dám đánh liều mới cầu cạnh người khác, tôi có thể trách họ sao?

    Cừu trắng nhỏ bé chủ động gây hấn với đám con của sói ư?

    Tôi không thể liều như vậy. Có lẽ họ nói đúng, tôi nên về nhà thôi.

    Tôi cố tình đi ngang con hẻm, nhìn sâu vào bên trong đấy, nhìn sâu vào đám con man rợ của những gia đình bất hảo, nhìn sâu vào sự bất lực và hèn nhát của tôi.

   Khung cảnh bên trong con hẻm đã khác lúc tôi rời đi. Vẫn là đám thiếu niên xấu xa ấy, vẫn là chú chó nhỏ mình đầy thương tích nhưng từ lúc nào lại xuất hiện thêm một cô gái có dáng người mảnh khảnh. Cô gái đứng phía trước, dùng thân mình chắn cho chú chó nhỏ khỏi cái đám độc ác kia.

    Tôi lại men theo bức tường tiến vào trong, quay về chỗ tôi trốn ban nãy, im lặng quan sát tình hình.

    Đây chính là lần đầu tiên tôi gặp Tường Vi.

    Vẫn là dáng vẻ ấy, khuôn mặt xinh đẹp với ngũ quan thanh tú. Nhưng, khi đó, khí chất mà cô ấy toát ra rất khác, kiêu hãnh, mạnh mẽ và đầy kiên định chứ chẳng phải dịu dàng, e ấp của một thiếu nữ giống như bây giờ.

    Thứ thay đổi lớn nhất ở Tường Vi chính là đôi mắt. Tôi vẫn nhớ rất rõ đôi mắt của Nữ Thần ở lần đầu tiên tôi gặp cô ấy. Đôi mắt phượng dài, ươn ướt với hàng mi cong mềm mại. Một đôi mắt tuyệt đẹp!

    Mùa hè năm đó, dù trong tình huống nào, đôi mắt của Nữ Thần vẫn sáng lấp lánh như ngôi sao Thiên Lang ở giữa bầu trời đêm. Nhưng bây giờ, dù cô ấy cười, tôi vẫn chỉ có thể nhìn thấy sự mờ mịt và lạc lõng đọng lại nơi đáy mắt.

    Chẳng biết sự việc trước đó ra sao, chẳng biết Tường Vi xuất hiện ở đây như thế nào, bao giờ. Khi tôi đến, cô ấy đã đứng chắn trước chú chó nhỏ đang nằm thoi thóp dưới đất.

    "Tôi... tôi không cho các người làm hại em ấy nữa đâu."

    Giọng nói có hơi run run trái ngược với ánh mắt kiên định nhìn chòng chọc vào người đối diện, Tường Vi gần như hét vào mặt của đám con trai.

    Tên lớn nhất chống chiếc gậy xuống đất, nghiêng đầu, ngoáy ngoáy tai, lười biếng nói:

    "Bọn tôi chỉ trêu đùa một tí thôi, có làm hại gì nó đâu. Bạn xinh đẹp à, nãy giờ bạn cứ ở đây lằng nhằng mãi không mệt hả?"

    Tường Vi lớn giọng phản bác:

    "Mấy người làm em ấy bị thương đến nông nỗi này rồi mà còn nói là chỉ trêu đùa thôi à? Còn dùng cả gậy để đánh, đá để ném thế kia mà nói không làm hại em ấy? Các người điêu vừa thôi!"

    "Bọn này thật sự chỉ là chơi đùa với nó thôi mà..."

    Nói một đoạn, tên cầm đầu dừng lại một chút, giơ chiếc gậy trong tay lên, nhìn nó một lượt từ đầu đến cuối rồi mỉm cười xấu xa, nói:

    "Cái này... dùng để massage cho em ấy, còn mấy viên đá là để tập phản xạ."

    Vi không nói lời nào, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhếch mép và vẻ mặt khinh bỉ, hai tay nắm chặt lại thành quyền.

    Qua một lúc, có lẽ không nhịn được nữa, Vi bắt đầu phun ra "lời vàng ý ngọc":

   "Massage cái *beep* tụi mày! Tập phản xạ cái cục *beep*!"

    Tuy mấy lời cô ấy nói cũng chỉ ở mức khá nhẹ nhàng, so với những thứ tôi nói và nghe được từ đám bạn của mình vẫn còn kém xa nhưng bộ dạng chửi thề của mĩ nữ vẫn là thứ gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi ở một góc ngơ cả người, tên đối diện với Tường Vi cũng không khác tôi là mấy.

    Tên cầm đầu tức giận, giơ tay lên cao có lẽ là định động thủ với Vi. Thấy thế, tôi đã vào sẵn tư thế chạy đến, diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, xông đến cứu cô ấy. Nhưng, cánh tay của cậu ta chỉ dừng lại ở trên không trung rồi hạ xuống chứ không làm gì quá đáng.

    Cô gái run rẩy co người, đôi mắt phượng xinh đẹp nhắm chặt. Khi Vi mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt đẹp ấy đã ầng ậc nước mắt. Bắt gặp dáng vẻ đó, ai lại không xiêu lòng chứ?

    Tên kia cố kiềm chế cơn tức giận, bộ dạng có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nói:

    "Bạn à, con gái chửi thề là không tốt đâu, xen vào chuyện của người khác cũng vậy. Bạn mau đi đi khi bọn này vẫn còn nói chuyện tử tế. Dù sao thì đây cũng là chó của bọn tôi, bọn tôi muốn làm gì thì làm, bạn quản nhiều thế làm gì?"

    Vi nghiêm túc nhìn thẳng vào tên ấy, hỏi:

    "Làm sao để các người buông tha cho em ấy?"

    "Để xem..."

   Tên lớn nhất bày ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, kéo dài câu nói của mình. Hắn nhìn cô gái xinh đẹp đối diện từ đầu đến chân, sau, dừng lại ở đôi mắt thanh thuần của cô gái, nhoẻn miệng cười xấu xa, nói tiếp:

    "Trông bạn có vẻ là con nhà giàu, hay là... bạn mua nó đi. Nó là của bạn rồi thì bạn muốn làm gì cũng được. Thế nào, chịu không?"

    Tường Vi im lặng không đáp, nhíu mày nhìn thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của kẻ đối diện.

    "Không chịu thì mau tránh ra để tụi tôi tiếp tục chơi với nó."

    Tên cầm đầu vừa thuận thế bước lên một bước, vừa nói. Tôi không đối diện trực tiếp với cậu ta, không tham gia vào cuộc trò chuyện mà còn có cảm giác muốn đánh người mãnh liệt.

    "Bao nhiêu?"

    Tên kia vốn đang cười khinh khỉnh, đưa tay định đẩy Tường Vi sang một bên bị câu nói này làm cho sững người. Cậu ta ngạc nhiên, quay sang cô gái, nhìn thấy sự nghiêm túc trong đôi mắt phượng khiến cho dáng vẻ bỡn cợt vừa rồi của hắn hoàn toàn biến mất. Vẻ mặt cô gái đã thay đổi, vẻ yếu thế, sợ hãi ban nãy giờ đây đã bị thay thế bởi trạng thái tự tin, làm chủ cuộc chơi.

   Tên ấy nhanh chóng thay đổi thái độ, cười xởi lởi nói:

    "Nể tình bạn xinh đẹp, lại thích nó như vậy nên bọn tôi lấy rẻ thôi... 400, 4 đứa 400 nghìn chia ra là vừa đủ. Giá như vậy được chứ? Ưu đãi lắm rồi đấy."

    Vi không nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, thuần thục lấy trong cặp ra một tờ giấy trắng, ghi nhanh vài dòng rồi đưa cho đám con trai kia xem.

    "Đọc kĩ rồi kí tên vào đây."

    Vi chỉ vào một khoảng trống bên trên tờ giấy, lạnh lùng nói.

    Bọn họ nhận lấy, cả bốn đứa tụm đầu xem xét mấy dòng chữ nghiêng nghiêng trên giấy, không kiềm được mà nói lớn:

   "Hợp đồng mua bán thú cưng?"

    "Thời hạn vĩnh viễn?"

    "Đùa hả?"

    Trong lúc ấy, Vi lấy trong cặp ra một chiếc ví màu hồng nhạt, rút ra tờ tiền mệnh giá 500 nghìn. Khi nhận lại tờ giấy có đầy đủ chữ ký của bốn tên kia, Vi đưa tờ tiền cho tên lớn nhất.

    "Khỏi thối."

    Nói rồi, cô gái cúi người ôm lấy chú chó vào lòng và rời đi. Mùi tanh tưởi của chỗ máu chảy ra từ các vết thương và sự bẩn thỉu của chú chó nhỏ cũng chẳng khiến cho cô gái ấy ngần ngại. Đôi mắt ngập tràn nỗi xót xa. Chiếc áo đồng phục trắng muốt đã lấm lem bùn đất và máu.

    Cô ấy không ngại bẩn, cô ấy chỉ sợ động vào vết thương của chú chó. Mọi cử chỉ đều nhẹ nhàng, cẩn thận như thể chỉ cần cô mạnh tay một chút thôi thì sinh mạng của thứ nhỏ bé ở trong lòng sẽ ngay lập tức biến mất. Tôi nhớ mãi bộ dạng này của Vi, khắc sâu trong hồi ức đến mãi sau này.

    Đám kia nhận được tiền liền hớn hở, vây lại cãi cọ xem nên chia như thế nào. Tên lớn nhất bảo hắn có công nhiều nhất nên phải được 200 nghìn, ba đứa còn lại mỗi đứa 100. Đương nhiên, đám còn lại không chịu, thế là bọn nó cãi nhau chí choé, suýt thì lao vào đánh nhau.

    Vi đi một mạch ra đến đầu hẻm. Khi nhìn thấy cô ấy đến gần, tôi vờ như mình chỉ vừa mới từ ngoài bước vào, chuyện gì cũng chẳng biết. Khi ngang qua tôi, mái tóc dài, đen nhánh của cô ấy theo làn gió khẽ bay bay, phảng phất một mùi hương dịu nhẹ, quyến rũ.

    Hai chữ "Nữ Thần" tôi dành cho Vi cũng xuất phát từ lúc này. Một nữ thần xinh đẹp với khí chất khác biệt, quyền năng to lớn và tấm lòng cao đẹp.

*****

    Sau hôm đó, tôi cứ nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cô gái dũng cảm ấy. Nhưng, không ngờ tạo hoá lại nhiệm màu đến thế, để cho cô ấy một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.

    Vi chuyển đến khi năm học đã bắt đầu được hơn một tháng, đó là một buổi sáng đầu tháng 10 ẩm ướt vì cơn mưa kéo dài. Mưa rả rít ở bên ngoài, bên trong căn phòng học nhỏ cũ kĩ chào đón thêm một cô bạn mới. Vì khá xinh đẹp, lại biết cách ăn nói, xử sự nên cô bạn nhanh chóng thu hút được sự yêu mến của nhiều bạn học. Chưa tròn một tuần, Vi đã có cho mình một nhóm bạn giống như cô ấy, toàn các cô gái có cá tính và ngoại hình xinh đẹp.

    Tôi nhiều lần muốn đến kết bạn và nói chuyện với Vi nhưng vì tự ti, cảm thấy bản thân không cùng "đẳng cấp" với cô ấy nên đành thôi. Dù sao tôi cũng là một cô gái khá bình thường, vẻ ngoài bình thường, học hành bình thường, gia cảnh cũng bình thường,... bình thường đến mức tầm thường. Cô ấy lại là nữ thần, ở phương diện nào cũng nổi bật. Nữ thần và dân thường, sao có thể làm bạn chứ?

    Cho dù thế nào, tôi vẫn tin Tường Vi là người tốt, bởi vì cô ấy là nữ thần cứu rỗi cuộc đời của chú chó trắng tội nghiệp đó, cũng là nữ thần trong lòng tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.