Khoảng thời gian này với tôi trải qua vô cùng khó khăn và tồi tệ. Người bạn từng rất thân, đồng hành cùng nhau trong hầu hết mọi chuyện bỗng một ngày lại chẳng thể nói chuyện, ngồi cạnh nhau nhưng lại phải xem như không khí mà lờ đi, làm sao có thể không khó chịu?
Bình thường, trong giờ học, cứ dăm bảy phút tôi lại quay sang Ngọc nói nhăng nói cuội, giờ lại giống như một chiếc chai bị bịt kín miệng, nghẹn ở trong lòng. Có hôm, trong tiết Toán, tôi theo thói quen định quay sang than vãn với nó về mấy bài tập khó nhằn, tiện thể nói xấu thầy Nam một chút lại chợt nhớ ra bọn tôi vẫn còn đang giận nhau nên đành thôi.
Bạn bè xung quanh nhanh chóng phát hiện điều khác lạ ở hai đứa bọn tôi, nhiều lần hỏi thăm, khuyên giải nhưng cuối cùng cũng đành chịu thua trước sự cứng đầu của tôi và Ngọc.
Tôi bắt đầu đi cùng và nói chuyện nhiều hơn với hội của Vi, chăm sóc Vi hệt như cái cách tôi đối với Ngọc lúc trước, đặc biệt là khi có Ngọc ở gần. Ngọc cũng chẳng thua kém, thường đi cùng mấy người bạn mới, có cả trai lẫn gái, nói cười rất vui vẻ. Cứ giờ ra chơi đến, bọn họ lại sang lớp rủ rê nó, xong lại cùng nhau đi đâu mất, đến tận khi vào học mới thấy mặt.
Trong lúc tôi đang nhìn theo Ngọc theo đám bạn mới rời khỏi lớp, Gia Bảo ở phía sau chép miệng, nói vu vơ:
"Mày xem bọn nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595549/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.