"Tao mà biết ai bầu cho tao thì tao rủa cả họ nhà nó!"
Tôi căm phẫn nắm tay lại thành nắm đấm, đập nhẹ xuống bàn, nói bằng chất giọng hùng hồn.
"Thôi, uống miếng đi cho hạ hỏa."
Phương đẩy cốc trà sữa đến gần, vỗ vai dỗ dành tôi.
Tôi cáu kỉnh cầm cốc trà sữa đưa lên miệng, hút một hớp thật lớn cho hả giận.
Ngọc dùng vẻ mặt và giọng điệu dửng dưng, nói với tôi:
"Là tao bảo bọn nó bầu cho mày đó."
Tôi mở to mắt nhìn nó, thật không thể tin vào thứ mình vừa nghe thấy. Tôi nâng cao giọng hỏi lại:
"Mày làm sao cơ?"
Ngọc vẫn giữ nguyên thái độ đó, bình tĩnh nhắc lại một cách rành mạch, nghiêm túc.
"Gì vậy, con này? Mày hâm hả? Tao phải tiếp tục kề vai sát cánh với thầy Nam là vì mày á?"
Tôi cố kiềm nén cơn giận đang hệt như ngọn than hồng bị gió thổi hừng lên bên trong mình nhưng Ngọc lại không thức thời, nói tiếp:
"Vì tao cảm thấy nhỏ Vi cứ sao sao ấy, tao không thích nó."
"Mày bị điên à? Tao phải cố gắng lắm mới có thể có được cơ hội chuyển cái chức này cho người khác. Vậy mà... mà mày chỉ vì hai từ không thích mà đem nó trả lại cho tao?"
Ngọc cố gắng giải thích cho tôi lý do dẫn đến chuyện "tày trời" mà nó vừa làm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595548/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.