Tiết đầu tiên của hôm nay là môn Mĩ thuật, cô bộ môn là một người khá dễ tính. Khi bọn tôi lên đến lớp đã qua 1/3 tiết học, cô đang cho lớp tôi vẽ tĩnh vật. Tôi đi trước, lễ phép xin cô vào lớp rồi nhanh chóng về chỗ ngồi. Cô hỏi thăm rồi bắt đầu trêu bốn đứa tôi vài câu đùa nhạt toẹt để xoa dịu tâm trạng của bọn tôi. Gia Bảo và Quốc Khánh trông vẫn còn khá tươi tắn, đùa lại mấy câu với câu, tôi và Nhi lại chẳng lạc quan như thế, chỉ mỉm cười cho qua.
Tôi vừa ngồi xuống, Ngọc ở bên cạnh đã bắt đầu quay sang hóng chuyện:
"Hồi nãy, tao thấy thầy Nam dắt tụi bây từ cổng trường vào thẳng phòng giám thị, có chuyện gì hả?"
"Tao không biết."
Tôi vẫn còn bực bội, hậm hực đáp.
"Là sao? Tụi bây ở trong ấy lâu như thế, sao lại không biết?"
Tôi kể lại tất cả sự việc cho Ngọc nghe, còn nêu lên quan điểm của mình. Nó nghe xong cũng có cùng suy nghĩ với tôi. Cứ như vậy, tôi ôm theo mớ rối bời ở trong lòng bắt tay vào vẽ tranh tĩnh vật.
Ngay sau tiết Mỹ thuật là tiết Toán của thầy Nam. Vừa vào lớp, thầy đã gọi bốn đứa tôi đứng lên, bắt đầu huyên thuyên về "tội trạng" của đám bọn tôi trước mặt cả lớp, không quên bày tỏ ý muốn trách phạt.
Phê bình xong, thầy Nam lại đổi giọng, nói:
"Mấy em tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595547/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.