"Em đến nộp bài tập ạ."
Tôi đặt xấp giấy lên bàn của thầy Nam, lễ phép nói.
Thầy ấy đang làm việc, vừa nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn tôi, xong lại cụp mắt nhìn màn hình máy tính, chậm rãi hỏi:
"Sao em đến trễ vậy?"
Ngữ khí có vẻ không vui. Tôi hơi lo lắng, hai tay nắm chặt, thành thật đáp bằng giọng run run:
"Ban nãy, em bị người ta đụng ngã... xong người đó chạy mất... Em phải một mình... nhặt hết đống giấy bị bay đi nên mới đến trễ."
Vì đang sợ cho nên đầu óc tôi trống rỗng, lời nói ra cũng trở nên lộn xộn. Chợt nhớ đến vết thương của mình, tôi vội lấy nó làm bằng chứng cho lời nói của mình. Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương, nhỏ giọng nói:
"Em còn bị trầy ở đây nữa ạ."
Nghe cũng nghe rồi, nhìn cũng nhìn rồi nhưng sắc mặt của thầy Nam vẫn như vậy, chẳng hề giãn ra chút nào.
Nói đến như thế rồi vẫn chẳng chịu tin mình.
Tôi thôi không nhìn thầy ấy, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
"Em xin lỗi ạ."
"Em không sao chứ?"
Hai câu nói vang lên cùng một lúc, như hòa vào nhau. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, nét mặt của thầy Nam không còn cau có như ban nãy mà đã dịu đi vài phần. Vì bất ngờ, tôi hơi ngẩn ngơ, xong lại nhanh chóng nở một nụ cười "thương mại" điển hình, đáp:
"Dạ... không... không sao ạ."
Thầy ấy vẫn nhìn tôi, không, là nhìn chỗ bị thương ở cánh tay của tôi. Tôi hơi ngượng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-la-chung-ta-/3595550/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.