Phải chăng cũng giống như cô, nếu như vào thời điểm ấy ông trời không cướp đi mẹ của Phương Vô Tử thì có lẽ anh đã có một cuộc sống giống như hiện tại cô đang thấy, hoặc một người vợ xinh đẹp như nữ chính, một người mà Phương Vô Tử đặt trên đầu quả tim, không từ mọi thứ mà làm tất cả cho cô, chứ không phải như cô, một cuộc hôn nhân với bóng lưng của Phương Vô Tử.
Vì thế lần này để cho cô lần nữa nhìn thấy anh ấy là vì muốn cô nhìn rõ Phương Vô Tử khi yêu sẽ như thế nào không?
Cơn đau đớn từ lồng ngực nhói lên cô cau mày hít thở thật sâu, hình ảnh trước mắt mờ nhạt đi cuối cùng là khoảnh khắc Phương Vô Tử chạm vào gò má của Bạch Nguyệt, với nụ cười đầy ấm áp.
Tô Mộc thức dậy từ giấc mơ đã là sáng sớm, rèm cửa che ánh nắng nhưng vẫn có thể nhận ra nhờ những lỗ hở của rèm, đôi mắt vô hồn nhìn vào tia sáng may mắn lọt qua được kẽ hở kia, sau giấc mơ kia Tô Mộc cứ như hiểu rõ hơn một số chuyện rồi, điển hình như lý do vì sao cô xuyên vào đây và lý do lại có sự xuất hiện của một người có khuôn mặt giống Phương Vô Tử.
Thời điểm Tô Mộc đi xuống lầu thì chỉ có bác giúp việc là đang dọn dẹp, thấy cô chủ đi xuống lầu bác giúp việc mỉm cười chào hỏi cô. "Cô chủ muốn dùng bữa sáng luôn hay không ạ?". Bác giúp việc bỏ lại những công việc đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-em-da-den/2746241/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.