Mặc xong cho anh Tô Mộc vỗ nhẹ vào má anh khẽ nói. "Không được ngủ, chờ em nấu nước giải rượu cho anh uống đã". Phương Vô Tử cau mày hé mở mắt ra, khàn giọng 'ừm' một tiếng coi như đáp lại lời của Tô Mộc, cố gắng mở đôi mắt vì buồn ngủ mà đánh nhau.
Tô Mộc nhanh chân chạy xuống nhà bếp bật điện lên, may mắn là bác giúp việc mua rất nhiều đồ ăn để trong tủ lạnh, dù sao hôm nay là lần đầu cô đến đây bác cũng chẳng biết cô thích gì ghét gì, nên cứ mua hết cho chắc ăn.
Lấy nguyên liệu cần sử dụng ra, Tô Mộc cột đại tóc lên cao rồi nấu nước sôi, vì thời gian có hạn nên cô cũng không chọn những món nấu lâu, chỉ ba mươi phút trôi qua Tô Mộc đã lấy một bát canh giải rượu mang lên cho Phương Vô Tử.
Phương Vô Tử vẫn như lúc nãy nằm trên giường cố gắng đấu tranh với cơn buồn ngủ, Tô Mộc vào phòng ngồi trên giường để bát canh lên bàn rồi đỡ anh ngồi dậy, đưa bát canh đã được cô làm ấm khi uống sẽ không bị phỏng miệng.
"Này uống xong rồi ngủ, nếu không mai sẽ nhức đầu". Tô Mộc đưa bát canh đến chỗ Phương Vô Tử cho anh tự múc ăn, Phương Vô Tử ngửi mùi canh thì hơi cau mày, anh rất không thích mùi này đặc biệt là trong canh có ngò.
Tô Mộc hơi mỉm cười nhìn anh giọng điệu an ủi dụ dỗ trẻ nhỏ. "Không phải canh anh ghét đâu, là rong biển thôi, không có bỏ ngò, đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-vi-em-da-den/2746243/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.