"Con có phải bị Phương Vô Tử làm gì rồi không, sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này". Nghe như sét đánh ngang tai vậy, đứa con gái ngày thường chỉ ăn nằm ở nhà lâu lâu lại ra ngoài chơi với đám bạn của mình, mặc cho ông nói theo ông vào công ty làm cùng ông, cũng nhất quyết không chịu.
"Đúng là có liên quan đến Phương Vô Tử nhưng không phải vì anh ấy, mà là vì con muốn giúp ảnh, nhưng kinh nghiệm chưa có, vì thế muốn chạy đến đây nhờ sự giúp đỡ của cha". Tô Mộc cảm thấy lời nói dối này đáng tin vô cùng, dù sao cũng có 50% là sự thật nên không cần phải lo tìm ra sơ hở.
Cha Tô nghe con gái nói vậy thì hơi cảm động, cảm thấy đúng là tình yêu làm con người ta thay đổi, dù không biết trước đó vì sao con gái cứ nằng nặc một hai đòi trốn buổi đính hôn, nhưng hôm nay thấy Tô Mộc vì lo cho Phương Vô Tử mà không ngại làm những việc mình không thích, thì ông sống đến bây giờ đã là mãn nguyện lắm rồi, giọng ông cũng nhẹ nhàng hơn xen lần trêu con gái. "Con nhóc nhà con, thà đến đây báo cha chứ không nhất quyết đến công ty của Phương Vô Tử làm, đúng là đau lòng cho cha quá".
"Ha ha, cha đừng nói vậy, con thực sự sẽ không làm cha thất vọng đâu, vì thế nên cha có thể....". Tô Mộc cười ha ha giả vờ che đi nội tâm của mình, nếu không phải vì sự đề phòng quá mức của Phương Vô Tử thì cô làm gì ở đây nhờ sự giúp đỡ của cha Tô, tuy cảm thấy hơi có lỗi vì lợi dụng cha, nhưng vì cuộc sống của Phương Vô Tử, cô cũng chẳng tiếc lợi dụng một ai, chỉ cần không làm hại người ta là được rồi.
"Được rồi, cho con một chức vụ cũng dễ thôi, nhưng phải từ thấp lên cao mới được trải qua khó khăn mới có thể trưởng thành, tạm thời hôm nay con theo thư kí của cha đi tham quan công ty một vòng đi, ngày mai đến đây lúc tám giờ để làm nhân viên tư vấn". Nói rồi cha Tô bảo một nhân viên gần đó gọi cho thư kí của ông, còn ông ngồi một lúc nói chuyện với cô rồi cũng đứng lên vì có công việc.
Tô Mộc ngồi một lúc thì nhìn thấy từ đằng xa có một người đàn ông độ tuổi khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu đi đến, sau khi đôi mất đen cùng với gọng kính bạc tri thức nhìn thấy cô, thì đôi chân đang mất phương hướng cũng có thể đi vững hơn, bước chân chậm rãi bình tĩnh vang lên trên sàn gạch lát đá bóng.
Người đàn ông đi đến cúi đầu chào cô, rồi tự giới thiệu bản thân của mình. "Tiểu thư Tô, tôi là Khổng Minh Hàn thư kí của tổng giám đốc Tô, tôi nhận lệnh của ông chủ đến đây hướng dẫn cô đi xung quanh công ty, cũng như giải đáp tất cả thắc mắc của cô".
Tô Mộc không nhìn ra được khuôn mặt của người thư kí này ở đằng xa, nhưng mãi đến khi y đến gần chỗ cô thì cô hơi giật mình, kinh ngạc trợn tròn mắt vô thức cảm thấy hơi hổ thẹn với người trước mặt.
Bởi vì sao cô lại bị như vậy hả, cái người trước mặt này chính là bạn học năm cấp ba của cô, cũng là người tỏ tình với cô nhưng bị cô từ chối, còn bị Phương Vô Tử đánh cho cha mẹ không nhận vì dám nắm tay làm phiền cô!
Cũng đã lâu lắm rồi không nhìn thấy Khổng Minh Hàn, nhưng giờ gặp lại thì những cảm xúc cứ như đã được chôn sâu nay lại được đào lên, Khổng Minh Hàn của năm cấp ba và bây giờ có hơi thay đổi nhưng vẫn có thể nhận ra được, tuy vẻ mặt hiện tại của y đã chững chạc hơn rất nhiều nhưng có vài điểm Tô Mộc vẫn có thể nhận ra.
Khổng Minh Hàn năm đó là nam thần đứng sau Phương Vô Tử, bây giờ gặp lại người quen Tô Mộc không biết nên để mắt đâu cho được, cảm thấy rất ngại khi nhìn khuôn mặt của y, vì sao hả, chính là vì chồng của mình đánh người ta nằm viện, sau đó Khổng Minh Hàn phải dành ba tháng thanh xuân ôm chăn mền bệnh viện lạnh lẽo.
Còn đang bận để bản thân thả hồn trên mây, thì Khổng Minh Hàn đã dẫn cô đi xung quanh công ty một lượt, đôi khi để giảm bớt sự im lặng ngượng ngùng thì y còn hay pha trò cười cho Tô Mộc, tuy bản thân cô cảm thấy hơi gượng gạo nhưng phải công nhận là Khổng Minh Hàn rất có tài ăn nói, cũng đúng thôi cái danh nam thần cấp ba đâu phải để làm cảnh đâu.
Nếu nói nam thần đứng đầu toàn trường có khuôn mặt lạnh lùng cấm dục Phương Vô Tử, thì nam thần thứ hai toàn trường có khuôn mặt thanh xuân ấm áp Khổng Minh Hàn, chỉ là lúc lên cấp ba tình cảm của cô từ thích Phương Vô Tử trở thành yêu, thì có khi cô đã phải lòng sự ấm áp vì giúp đỡ người lúc khó khăn của Khổng Minh Hàn rồi, chứ việc gì phải ôm chấp niệm với một tảng băng chứ!
Thế là nói một hồi cô và y cũng bắt đầu bắt cùng tần số với nhau, cười nói rất vui vẻ, Tô Mộc đi một vòng công ty cũng coi như hiểu rõ cách vận hành cũng như làm việc của công ty, sau khi tạm biệt Khổng Minh Hàn và trao phương thức liên lạc cho nhau thì cô bắt xe về nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]