Vu HữuDư vốn cho rằng trờ đùa tai ác của mình khiến cho Lâm Tiểu Niên sợ, nên cô sợkhông đến phòng tự học nữa.
Ngàyhôm đó, trước mặt mọi người, khi anh nói thích cô, ánh sáng long lanh nhưng đầytức giận trong đôi mắt trong sáng của cô khiến anh mất hết lý trí, trái tim anhnhư mê mẩn, say đắm.
Khoảnhkhắc đó, mặc dù đang trêu đùa, nhưng trong lòng có sự hy vọng không thể nói rõ.
Mìnhthực sự thích cô ấy sao? Anh tự hỏi.
Mặc dù sauđó anh tuyên bố anh sẽ theo đuổi cô, nhưng suy cho cùng cũng có mấy phần trêuđùa và giận dỗi.
Theotính cách của anh, có lẽ tìm một người con gái chơi cùng thì được nhưng thực sựtheo đuổi một người, anh vẫn có phần không muốn tiến xa hơn. Anh không thích bịgò bó, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Dựa vàođiều kiện của anh, chỉ cần giơ ngón tay trỏ, sẽ có một đoàn mỹ nhân xếp hàngchờ anh chọn lựa, anh hà tất phải hao tốn tâm sức đi theo đuổi cô nữ sinh bướngbỉnh này sao?
Nhưng,thực sự cô có điều gì đó rất khác so với đám đông kia…
Anhthích bộ dạng lúng túng khó xử của cô, anh muốn làm cô tức giận, nhìn cô tứcgiận cũng là một niềm vui trong cuộc đời nhàm chán này. Anh tin rằng anh đã cóchút không bình thường.
Bây giờkhông nhìn thấy cô, trong lòng dâng lên một sự mất mát và buồn phiền khó nóira.
Vu HữuDư nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, ngày hôm đó trong phòng tự học, có phải anh đãquá đáng quá không?
Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187272/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.