Nếu câunói đó do bất kỳ người nào hỏi, Lâm Tiểu Niên tuyệt đối không để ý, nhưng câunói đó do Kiều Hoài Ninh hỏi.
KiềuHoài Ninh hỏi: “Niên Niên, ví tiền của bạn sao lại ở trong tủ của em?”.
Mặc dùcâu hỏi đó không kèm theo sự thắc mắc, cũng không có ý hỏi đúng sai, nhưngkhiến trái tim cô ớn lạnh.
Cô cúithấp đầu, lẩm bẩm: “Em…không biết.” Sau đó im lặng hồi lâu.
Côkhông nói gì, Kiều Hoài Ninh càng lo lắng, trán vã đẫm mồ hôi.
CátNgôn đứng bên cạnh cũng không kìm nổi, nói với Lâm Tiểu Niên: “Cậu cũng khôngphải là người thiếu tiền tiêu!”.
LâmTiểu Niên mạnh mẽ hơn, trầm giọng phản bác cô ấy: “Ai nói mình không thiếutiền? Kỳ học này mình mua máy vi tính, trả 4.000 tệ tiền cơm cho Vu công tử,còn phải bồi thường PSP cho anh ấy…Mình thiếu tiền, tuyệt đối có động cơ lấy vítiền của Quan Lan để giải quyết vấn đề của mình.”
Mộtloạt lời nói của cô khiến Kiều Hoài Ninh cảm thấy không vui: “Niên Niên, em hãynghĩ kỹ, đây là đâu mà em đùa như vậy, không được đâu?”.
“Emkhông đùa.” Giọng điệu của cô chưa bao giờ thành thật như vậy, “Em thừa nhận emlấy ví tiền của Quan Lan, muốn trừng phạt thế nào, tùy trường quyết định! Chỉmong em có thể nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.”
Trongphòng thẩm vấn, cô ngây người như sắp biến thành bức tượng đá.
“Đượcrồi, mời các vị ra ngoài!” Nhân viên của sở cảnh sát cử cuối cùng đã đến duytrì trật tự. “Cảnh sát sẽ đến ngay để xử lý vụ việc này.”
KiềuHoài Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187270/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.