Khi ấy, nếu cô biết được tất cả nhữngđiều này, cô sẽ không động lòng trước một người con trai khác.
Khi ấy, nếu cô biết rằng đợi chờ là thửthách, cô nhất định sẽ kiên trì đến cùng.
Khi ấy, nếu cô biết răng đau khổ chínhlà sự rèn luyện, cô nhất định sẽ chịu đựng nó.
Khi ấy, cô đã tuyệt vọng nên mới sà vàovòng tay ấm áp của một người con trai khác.
Khi ấy, bất luận có làm thế nào cũngkhông thể quay lại được nữa…
Việcđóng cửa trường học là việc của tháng Sáu, nhưng bệnh SARS vẫn chưa hoàn toànbị tiêu diệt, các địa điểm cong cộng dường như không một bóng người. Vu Hữu Dưđưa Lâm Tiểu Niên đi dạo thành phố Bắc Kinh, hai người bắt đầu đi từ HoàngThành ra vùng ngoại ô. Lâm Tiểu Niên lần đầu tiên được hiểu một cách khái quátvề thành cổ Bắc Kinh. Thành phố này cũng trở lên có ý nghĩa với một người khôngphải là Kiều Hoài Ninh.
ThángBảy, Vu Hữu Dư nhận được giấy thông báo nhập học lớp nghiên cứu sinh của trườngđại học Quảng Châu.
Nếutương lai không xảy ra chuyện gì, họ sẽ cùng nhau đi như thế, cũng có thể coilà mãn nguyện rồi.
Nghỉhè, Lâm Tiểu Niên không về thành phố Cáp Nhĩ Tân, mà cô xin phép bố mẹ, cùngmột nhóm bạn học đi núi Thường Bạch. Đương nhiên, Vu Hữu Dư cũng có mặt trongđó.
Mọingười trèo đèo lội suối, vừa đi vừa chơi, họ đều cảm thấy rất vui, sớm quên cănbệnh SARS, vừa đưa nó lên chín tầng mây.
Hôm đó,vốn định đi Thiên Trì, nhưng Lâm Tiểu Niên nhận được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187243/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.