Lâm Tiểu Niên không dám ngẩng đầu, nướcmắt khẽ rơi.
Vu Hữu Dư đối diện với cô, giống nhưphải chịu sự đả kích rất lớn, không còn thói tự cao tự đại như trước nữa.
Vu Hữu Dư thở dài, nói: “Bỏ đi, là doanh đa tình làm gì.”
Anh đã thay đổi, chỉ hy vọng cô có thểnhận ra và có thể chấp nhận con người anh.
Từ trước đến giờ anh chưa từng vì mộtngười con gái nào mà phải làm như thế. Lần đầu tiên, anh thay đổi, nhưng ngườiấy không trân trọng, anh cảm thấy tất cả mọi thứ dường như đang thất bại ngaytrước mắt mình.
Trongmột thời gian ngắn, Vu Hữu Dư nhanh chóng lên chức, trở thành bạn trai của LâmTiểu Niên.
Anhgiúp cô giữ một chỗ ở phòng tự học, giúp cô mở chai nước, mua cho cô đồ ăn vặt,hẹn cô cùng đi dạo phố… Anh cũng giống như bao nhiêu người con trai khác, chămsóc cho “bạn gái” của mình.
Tận đếnlúc Lâm Tiểu Niên cảm thấy không thể chịu nổi nữa liền nói: “Anh kia, cái anhVu kia. Anh kia…”. Nửa ngày “anh kia”, lời nói mới đâu ra đấy: “Anh Vu, anhkhông lầm chứ? Anh đừng tốt với em như thế.”
Vu HữuDư nhìn cô: “Thì cứ coi như là diễn kịch thì cũng phải cố gắng chứ? Chẳng hiểucái gì cả, đúng là tiểu nha đầu.”
Tiểunha đầu!
LâmTiểu Niên nghĩ lúc Kiều Hoài Ninh gọi cô là tiểu nha đầu. Cô nhớ anh đã từngnói: “Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện.”
Lúc đó,cô phản đối một cách miễn cưỡng: “Cho dù là tiểu nha đầu nhưng em không hề béchút nào đâu.” Câu nói đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187246/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.