LâmTiểu Niên kết thúc thời gian thực tập ở công ty, bắt đầu trở thành nhân viênchính thức. Bố mẹ không có ý kiến với sự lựa chọn của cô, người thì nói: “NiênNiên con nên tiếp tục học lên nữa.” Người lại nói: “Con gái lớn rồi, tự biếtmình nên làm thế nào.”
CátNgôn thi đỗ nghiên cứu sinh ở một trường đại học nước ngoài; Thẩm Tam Nguyệtkhông mấy hứng thú nào với việc học, nhất quyết thi vào công chức nhà nước,sống những ngày tháng không phải lo đến cái ăn cái mặc.
Nhữngngày tháng đại học đã kết thúc như thế, lại một lần ly biệt nữa.
LâmTiểu Niên ngoài thời gian đi làm, lại chạy đến giúp đỡ hội của Kiều Hoài Ninh,anh cuối cùng cũng không giấu giếm cô tình trạng bệnh của mình.
Cũng cólúc, Kiều Hoài Ninh than phiền với cô về phương pháp chữa trị của bệnh việnthật gò bó.
LâmTiểu Niên nghiêm mặt nói với anh: “Đừng có phàn nàn! Hay là để chị Âu Dương Phiđến chăm sóc anh nhé.”
Thấyvậy Kiều Hoài Ninh ngay lập tức im lặng không nói gì nữa.
Thờigian trôi nhanh như dòng nước chảy, chớp mắt đã đến Noel.
ThẩmTam Nguyệt gọi điện thông báo cho Lâm Tiểu Niên biết Vu công tử đã về nước.
Ban đầucô cảm thấy rất vui mừng, nhưng sau đó lại thấy sợ hãi. Từ lâu đã không liênlạc, cô có nên đi gặp anh không?
Có thể,anh đã quên cô?
Cô chầnchừ, thấp thỏm không yên, bàn tay nắm chặt điện thọai nhưng lại không dám gọi.
Sau đó,Thẩm Tam Nguyệt giục cô: “Lần này anh ấy về nước chỉ ở lại hai tuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-khien-em-yeu-bac-kinh-mua-dong-nay/3187207/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.