Tôi ngả lưng lên giường, mắt nhìn chăm chú về phía trần nhà, thuở nào là nơi xa lạ nay đã trở thành một nơi vô cùng thân quen đến vậy. Tôi chợt nghĩ... cũng đã đến lúc rồi. Suy nghĩ một hồi, đôi mắt tôi lim dim, tôi từ từ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Văn Khôi đang cắt tỉa cây xanh, anh đội một chiếc nón lá, mặc mộ bộ quần áo công nhân màu xanh bên ngoài. Anh vô cùng chăm chú, tỉ mỉ cắt xén.
"Văn Khôi." Hương Lan không biết từ đâu xuất hiện.
Anh khẽ giật mình.
"Anh không thèm nhìn lấy em sao? Hồi nhỏ chúng ta chơi rất vui vẻ mà sao giờ anh lại lạnh lùng với em vậy."
Văn Khôi còn chả nhớ hồi nhỏ có chơi với cô ta.
"Tiểu thư vào nhà đi, ở ngoài này nóng lắm." Văn Khôi từ tốn buông lời, lời lẽ quan tâm nhưng âm sắc lại lạnh nhạt, như nói cho có.
Cô ngước nhìn ánh mắt trời, sắc nắng vô cùng chói chang, nóng nực, cô nhẹ nhàng lấy một tay che lên đầu, nhưng không phải che cho mình mà cô che cho Văn Khôi, cô lấy ra một chiếc khăn, nhè nhẹ chạm đến trán anh.
Văn Khôi bị làm ngạc nhiên, anh lùi nhẹ ra phía sau, tay Hương Lan phút chốc dừng trên không trung, cô cười nhạt, bỗng thấy sao cô độc, đau lòng. Cô trầm ngâm một lúc rồi nói.
"Sao hôm qua anh không trả lời tin nhắn em?" Cô hướng ánh mắt nhìn Văn Khôi, đôi mắt long lanh, chất chứa đau xót.
"Tối qua tôi ngủ sớm, không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-on-anh-da-den-ben-doi-em/2531903/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.