Cùng lúc đó, Lâm Tự Khiêm từ phòng tắm bước ra với thân trên đầy hình xăm cùng chiếc quần dài thể thao, phong thái ung dung không màn thế sự. Hà Triệu Nam đúng lúc xuất hiện với điệu bộ không hài lòng.
“Hứa Minh Kỵ bị bắt rồi, cậu không đi giải oan cho người ta thật hả? Anh ta đâu có giết cậu, cậu làm vậy không cắn rứt lương tâm sao?”
Lâm Tự Khiêm lấy áo mặc vào, bình chân như vại phản hồi: “Chúng ta nói vấn đề này rồi, cậu đừng có nhắc nữa, tôi đã đóng đinh quyết định, khuyên nhủ cũng vô ích.”
“Chẳng lẽ cậu chấp nhận trốn chui trốn nhủi cả đời chỉ vì muốn Hứa Minh Kỵ ở tù mọt gông? Đánh đổi như vậy xứng đáng chỗ nào? Còn vợ sắp cưới của cậu nữa, cô ấy khóc sưng mắt rồi kìa.”
“Xứng đáng ở chỗ cứu được Mặc Thiếu Phi thoát khỏi tên ác ma đó. Còn cô gái tôi sắp cưới của tôi, tôi chưa từng xem ả là vợ, cô ta gài tôi mang bầu để ép tôi chịu trách nhiệm, cậu cũng biết mà.”
“Nói thật, tôi cũng có cảm tình với Mặc Thiếu Phi, nhưng ít ra tôi không dùng thủ đoạn như cậu. Nếu cậu muốn giành lấy cậu ấy thì công khai đối đầu đi, đừng đâm sau lưng như thế.”
“Hóa ra cậu cũng là tình địch của tôi.” Lâm Tự Khiêm đột nhiên đen mặt, tiến đến sâu thẳm nhìn Hà Triệu Nam: “Triệu Nam, tốt nhất cậu nên từ bỏ đi, tôi không muốn ra tay tàn độc với cậu đâu.”
Hà Triệu Nam cảm thấy Lâm Tự Khiêm trước mặt không phải Lâm Tự Khiêm mà mình quen biết. Lâm Tự Khiêm ngày xưa tuy nhiều tham vọng, cứng đầu, nhưng tuyệt đối không phải người nham hiểm độc đoán kiểu này. Ánh mắt đầy dã tâm đó hoàn toàn không đúng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, Phó Vi Dương đã bị giam đủ một tuần nhưng Mặc Thiếu Phi vẫn chưa tìm được Lâm Tự Khiêm. Trạng thái của cậu hiện giờ tựa như điên loạn, bao nhiêu chuyện xui rủi liên tục vồ vập khiến cậu không thể an phận thủ thường, rõ ràng năm nay không phải năm hạn, vậy mà tam tai thái tuế vẫn vật cậu lên bờ xuống ruộng.
Nghĩ đến tối nay có một chương trình talkshow được phát sóng trực tiếp, cậu phải nhân cơ hội này truyền bá tin tức đến mọi người. Đến khi kết thúc chương trình, hiệu ứng khán giả quả nhiên tích cực, một nửa người dân cả nước đã lấy lại thiện cảm với Tổng Giám đốc Hứa Đảng, một nửa còn lại thì vẫn cho rằng cậu bị tẩy não, vẫn chưa thoát khỏi tâm lý ám ảnh sợ hãi trả thù sau khi bị bắt cóc nên mới chấp nhất bảo vệ hung thủ.
“Tôi một lần nữa cam đoan, Lâm Tự Khiêm vẫn còn sống.”
Nữ MC tiếp tục phỏng vấn: “Vậy tức là thông tin Hứa Minh Kỵ giết người giấu xác đích thị không đúng sự thật?”
“Đúng vậy.” Mặc Thiếu Phi đem hết ủy khuất trong người ủy thác cho buổi phát sóng hôm nay: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, mà hiện tại bên phía cảnh sát vẫn chưa thấy người, cũng chưa thấy xác, tức là Lâm Tự Khiêm đang lặng lẽ sống ở đâu đó. Tôi không biết vì nguyên nhân gì mà Lâm Tự Khiêm lại lẩn trốn, nhưng nếu không tìm được anh ta thì Hứa Minh Kỵ sẽ mang hàm oan cho đến lúc chết. Hi vọng các Lotus của tôi và người dân có thể đồng lòng giúp tôi tìm kiếm, tôi xin gửi một tỷ đồng cho ai tìm được Lâm Tự Khiêm.”
“Sắp đến lúc kết thúc chương trình, cậu có muốn gửi đôi lời tới khán giả không?”
“Người duy nhất tôi muốn gửi lời là Thẩm Hòa, chủ tịch tập đoàn Thẩm Thị.”
“Anh ấy là con ruột ngài, ngài không định nhúng tay vào sao? Ngài đã từng mất đi một người con vì sự ích kỷ và độc tài của mình, ngài vốn dĩ khiến người khác nghi ngờ về cốt cách làm cha, chẳng lẽ lần này cũng thế, ngài thật sự nhẫn tâm ngoảnh làm ngơ mặt sống chết của con trai thứ hai?”
Cách đây không lâu Phó Vi Dương có kể với cậu về việc Thẩm Hòa đã từ mặt Hứa Minh Kỵ sau khi Phó Vi Dương mượn danh nghĩa gã ta chia tay với Dữ Thanh, bởi vì Dữ Thanh đối với Thẩm Hòa là mỏ vàng, chỉ cần con trai kết hôn với Dữ Thanh thì tập đoàn Thẩm Thị sẽ tiến thêm một bước lên mây, nhưng rốt cuộc người con trai ấy lại khiến ông thất vọng. Đó cũng là lý do vì sao trong quãng thời gian bùng lên vụ án Thẩm Hòa dường như im hơi lặng tiếng, không thèm cứu giúp con mình.
Vậy nên, Mặc Thiếu Phi thổ lộ điều này là để kích động Thẩm Hòa, muốn nhờ vào quyền lực của Thẩm Hòa để trợ giúp Phó Vi Dương thoát tội nếu như mọi thứ không đi đúng quỹ đạo, không tìm được Lâm Tự Khiêm, hoặc là Lâm Tự Khiêm bị tai nạn đã mất mạng hay sao đó.
Tại thời điểm này, cậu là người có tầm ảnh hưởng đến công chúng, một khi cậu đã công khai lên tiếng thì với một người coi trọng bộ mặt như Thẩm Hòa không thể không ra tay.
Đúng như những gì cậu đánh cược, dựa vào quan hệ rộng rãi của Thẩm Hòa thì Phó Vi Dương ngày hôm sau đã được thả, nhưng không phải hoàn toàn trắng tội. Cảnh sát thả hắn, nhưng vẫn tiếp tục điều tra và giám sát 24/24.
“Người của mày cũng cao tay thật đấy.” Ra khỏi phòng giam, Thẩm Hòa khen ngợi Mặc Thiếu Phi, nhưng trong bụng vẫn thấy cay cú nhiều hơn, ông liếc xéo Phó Vi Dương nói: “Tao vốn dĩ muốn mặc kệ mày, dạy cho mày một bài học, nhưng vợ cũ của mày lên truyền hình nói năng không biết chừng mực, công khai công kích tao, thật khiến tao tức chết. Mày cũng ráng sống cho đàng hoàng đi, đợi cảnh sát kết luận rồi tính tiếp.”
Nét mặt Phó Vi Dương từ đầu tới cuối lạnh như khối băng, tiềm ẩn bên dưới nét hời hợt đó là một nỗi niềm bi phẫn. Mỗi lần thấy mặt người đàn ông này hắn lại khó lòng đè nén tâm ma muốn giết chết, giống như cách hắn đã ám sát Hứa Minh Kỵ để trả thù.
Đúng vậy, chính hắn đã thủ tiêu Hứa Minh Kỵ.
Chuyện bị giang hồ ám sát, là do hắn bịa ra đề lừa gạt Mặc Thiếu Phi.
“Ông nói xong chưa? Xong rồi thì tôi đi trước.” Tránh muốn làm rùm beng ở sở cảnh sát, hắn vội nói mấy câu có lệ rồi bỏ đi. Đi được ba bước, hắn lại nghe Thẩm Hòa lớn giọng.
“Tao mới cứu mày đó thằng mất dạy!”
Thấy thằng con dừng chân, Thẩm Hòa được đà căn dặn: “Mày làm sao thì làm, đừng để biến chất như thằng Phó Vi Dương. Thể loại như nó phá làng phá xóm là giỏi, mở mắt rảnh rỗi kiếm chuyện đánh nhau, không giết người là may rồi. Cho dù không chết, sau này lớn lên cũng thành cặn bã tệ nạn, nó còn ăn cắp tiền của tao đem đi mua nhà ở chung với Mặc Thiếu Phi của mày nữa đấy. Mày liệu mà tu tập đi.”
“Ông chưa từng để tâm đến nó, đừng có ăn no phán xét như nhìn thấu hồng trần vậy, nực cười lắm.” Âm thanh phát ra của Phó Vi Dương rất nhẹ, nhưng lại thể hiện rõ sự phẫn nộ.
“Mỗi chuyện đang yên đang lành đi hiến tim cho kẻ khác cũng đủ thấy nó điên loạn rồi. Thần kinh nó không khác gì mấy tên biến thái, nó còn tồn tại chỉ tổ tăng thêm thêm tai họa cho đất nước. Mà này, cái giọng chì chiết tao bênh vực thằng quỷ đó là sao? Muốn phản hả? Hay là mày thấy biết ơn nó, nhờ nó chết nên mày mới an nhàn quay lại với vợ cũ đúng không? Chậc chậc…” Thẩm Hòa tặc lưỡi: “Ngày mai đi từ thiện với tao, tao cho mày một khóa sám hối.”
Phó Vi Dương cười khinh: “Cho dù ông ăn chay, từ thiện, tụng kinh đến hết đời cũng không tẩy rửa được nghiệp chướng của gia đình này đâu. Đừng có đạo đức giả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]