Mặc Thiếu Phi lúc này đang đứng trước cục cảnh sát chờ sẵn, thấy Phó Vi Dương xuất hiện liền hớn hở chạy đến, bá cổ nhảy lên người hắn, không hề quan tâm ánh nhìn của Mặc Chế Thâm, Tiểu La Nhã và Tiểu Thanh Lâm.
“Tôi cứ sợ sẽ không được gặp anh nữa. Anh không biết mấy ngày qua tôi gồng gánh nỗi ức chế thế nào đâu. Đôi vai gầy bé nhỏ sắp xụi bại đụi rồi.”
Phó Vi Dương hồi tưởng lại cái ôm này của bảy năm trước khi Mặc Thiếu Phi đậu tốt nghiệp. Mặc Thiếu Phi lúc đó khác hơn bây giờ, nhưng dáng vẻ làm nũng thì vẫn y như cũ.
“Cục cưng ơi, em đậu trường sân khấu rồi nè.” Mặc Thiếu Phi cầm giấy thông báo tháo chạy vào nhà bếp.
“Thật sao? Bảo bối của anh giỏi thế.”
Mặc Thiếu Phi dùng ngón cái quẹt mũi, sau đó vui mừng nhảy cẫng lên người Phó Vi Dương đu chặt cứng, nũng nịu nói: “Bảo bối của anh cố gắng đến kiệt sức rồi, anh phải thưởng cho em đó nha. Không thôi tấm thân vàng ngọc này héo hon xấu xí là không được đâu.”
Phó Vi Dương cười nham hiểm, đi tới bàn ăn đặt Mặc Thiếu Phi ngồi lên, đứng giữa hai đùi hôn một cái chóc.
Phó Vi Dương không nói, tiếp tục xông pha hôn ngấu nghiến, đồng thời vén áo Mặc Thiếu Phi luồn tay vào trong, sờ soạng xoa bóp khắp nơi như đang thẩm định.
“Ưm…”
Mặc Thiếu Phi bị quẹt trúng đầu ngực nhạy cảm nên lỡ miệng rên lên, sau khi nhận ra cậu mới vội vã đùn đẩy đối phương, không cam tâm nói: “Dương Dương, anh mượn cớ làm em đấy à?”
Phó Vi Dương làm mặt đểu cáng, nghiêng nhẹ đầu bảo: “Em đòi anh thưởng không phải sao?”
“Nếu làm cái đó là thưởng cho anh chứ có phải cho em đâu. Anh đừng có mà lợi dụng thời cơ.”
“Em dám nói bản thân không muốn làm không?” Phó Vi Dương dường như nắm chắc phần thắng nên cực kỳ dạng miệng: “Đừng tưởng anh không biết đêm nào em cũng xem hình anh cởi trần sau đó tự xử phía sau.”
Hai lỗ tai Mặc Thiếu Phi đỏ rực vì bị nói trúng tim đen, nuốt nước bọt ực ực cố gắng tách rời sự xấu hổ. Đúng như lời người kia nói, không phải cậu không muốn làm, mà là cậu chưa sẵn sàng để đón nhận hàng thật giá thật.
Phó Vi Dương tinh mắt nhìn thấy yết hầu người yêu giật giật, liền lưu manh trêu đùa: “Em nuốt nước bọt làm gì, nuốt thứ đó của anh sẽ tốt hơn đấy.”
Mặc Thiếu Phi trừng mắt, đánh vào vai Phó Vi Dương: “Cái tên cuồng d.â.m nhà anh!”
Phó Vi Dương cười ranh mãnh, không nhịn được nhấn Mặc Thiếu Phi nằm xuống, cấp thiết tàn phá Mặc Thiếu Phi, xé áo lột quần không chừa lại một thứ gì. Nhưng đến thời khắc quan trọng chuẩn bị đưa vào, Mặc Thiếu Phi có điện thoại.
“Con đang ở trường chờ lấy kết quả, con nói mẹ rồi mà.”
Mẹ Mặc Thiếu Phi cười hừ: “Con trai mẹ lớn rồi, biết nói dối nữa cơ đấy.”
Mặc Thiếu Phi dự cảm chẳng lành: “Ý mẹ là sao?”
“Hôn nhau thắm thiết quá nhỉ.”
Tim Mặc Thiếu Phi như nhảy ra khỏi lồng ngực, thầm nghĩ không xong rồi, hỏng chuyện rồi.
Ở đâu?
Vị trí nào?
Sao họ thấy được?
“Chắc con đang nhìn xung quanh tìm mẹ đúng không? Con nghĩ ba mẹ đủ dũng cảm nán lại xem hết vở kịch yêu đương đồng tính nhảm nhí của con hả? Không nhiều lời nữa, về nhà ngay cho mẹ.”
Giây phút ấy khi Mặc Thiếu Phi rời khỏi nhà hắn, hắn đã không thể gặp lại Mặc Thiếu Phi, và lần đầu khi hắn gặp lại cậu là ở bệnh viện, nhưng đau đớn thay đó chính là thời khắc chia ly tử biệt.
Phó Vi Dương thu hồi hồi ức, thả Mặc Thiếu Phi xuống. Lia mắt sang ba người còn lại.
Sau tất cả, hắn và những người thân của Mặc Thiếu Phi cũng có dịp ba mặt một lời.
Trong mắt Phó Vi Dương, những người này không hề có tội, lỗi lầm lớn nhất phải thuộc về hắn mới đúng, vì hắn là kẻ trực tiếp gây ra tội nghiệt cho bọn họ, hắn đã biến những người này trở thành những người “không bình thường”, khiến họ phải sống trong ray rứt đau khổ chỉ vì mình.
Thế nên, Mặc Chế Thâm nói cảm ơn hắn, hắn không nhận. Tiểu La Nhã nói xin lỗi, hắn không cần. Tiểu Thanh Lâm xin hắn tha thứ, hắn mỉm cười cho không.
Những ngày sau đó, mối quan hệ của Mặc Thiếu Phi và Phó Vi Dương vô cùng tốt đẹp, mặc dù không có bước tiến, tuy nhiên cũng không phải thụt lùi. Nhưng để định nghĩa mối quan hệ này, chính Mặc Thiếu Phi cũng không thể nhìn nhận.
Cậu và người ấy trước đây từng yêu nhau, cũng từng chia tay, nhưng cuộc chia tay đó không hề rõ ràng. Bây giờ bảo cậu và Phó Vi Dương gương vỡ lại lành, rõ ràng là không đúng, mà gọi là bạn bè, thì cũng không phải, có bạn bè nào mà dính nhau như sam kiểu này, thậm chí trên mạng còn khẳng định cả hai đã thành đôi bằng một bảng tin với tiêu đề - Sau giông bão, tình yêu chớm nở giữa Mặc Thiếu Phi và tổng tài Hứa Đảng khiến cộng đồng mạng xuýt xoa.
Nửa tháng trôi qua rất nhanh, nhanh đến mức Mặc Thiếu Phi dần quen thuộc với sự hiện diện của Phó Vi Dương. Nói đúng hơn, cậu càng ngày càng thích ứng với cuộc sống cùng hồn ma này, thậm chí còn thấy đó là điều hiển nhiên. Thói quen mỗi ngày mở mắt là phải gọi điện đối phương. Không nghe được giọng sẽ cảm thấy trống vắng.
Hiện tại Mặc Thiếu Phi đã đầu quân cho công ty Hứa Đảng. Vẫn như thường lệ, cậu lái xe đến công ty từ bảy giờ sáng đến năm giờ chiều, lúc nào cũng kè kè bên cạnh Phó Vi Dương, cơm bưng nước rót, đôi khi còn tốt bụng đấm bóp cho hắn.
Hoặc khi hắn tập trung làm việc, cậu sẽ ngồi ở sa lông chơi game, xem phim, đọc truyện, chán quá thì sẽ thiếp đi một chút.
Mấy cô nhân viên trong công ty nhìn riết mà quen, ngày nào không thấy Tổng Giám đốc và Mặc Thiếu Phi sánh bước cùng nhau sẽ tự động nghĩ rằng bọn họ có xích mích, thậm chí họ còn mường tượng ra cảnh tượng tổng tài bá đạo đi theo dỗ dành anh vợ nhỏ, sau đó viết thành tiểu thuyết đem đi tuyên truyền đăng lên mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]