Mặc Thiếu Phi sau khi thoát nạn vô lực ngã xuống, ổ bụng khó chịu lập tức nôn khan. Những thứ cậu nôn ra không phải thức ăn cũng không phải dịch chất cơ thể mà là máu tươi đỏ chót.
Cơ thể cậu từ khi bị đánh dấu chỉ có thể tiếp nhận một mình Hứa Minh Kỵ, chính vì Lâm Tự Khiêm lúc nãy mạnh bạo hôn cậu nên mới gây ra hiện trạng thê thảm này.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phó Vi Dương em trai của anh.”
Âm thanh kia như tiếng sét đánh thẳng vào tai Mặc Thiếu Phi. Nhịp tim tăng nhanh, hơi thở dồn dập, dường như cơ thể đang nảy sinh phản ứng hóa học.
Lâm Tự Khiêm gọi Phó Vi Dương là em trai, trong khi Phó Vi Dương chỉ có hai người anh là Thẩm Thịnh An và Hứa Minh Kỵ. Nếu nói linh hồn Thẩm Thịnh An nằm trong thân xác Lâm Tự Khiêm thì hoàn toàn không có khả năng, cho nên chỉ còn một đáp án.
Nghĩ đến đây, cậu thật muốn đánh người.
Hứa Minh Kỵ là người duy nhất hiểu rõ cơ thể cậu sẽ bị sốc phản vệ khi tiếp xúc thân mật với cơ thể khác. Vậy mà khi nãy gã còn ác liệt hôn cậu đến ngạt thở.
Khi Phó Vi Dương nhận ra Hứa Minh Kỵ hai mắt hắn như có tia lửa, sắc mặt âm u như vực sâu thăm thẳm, bên dưới vẻ lạnh lùng là một cơn phẫn nộ, không khống chế được bóp cổ gã ta.
“Con mẹ nó, tại sao anh vẫn chưa chết? Tại sao vẫn còn mặt dày ở lại đây chứ?”
Yết hầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nham-kich-ban-cua-omega-phan-dien/3748985/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.