Mặc Thiếu Phi sau khi thoát nạn vô lực ngã xuống, ổ bụng khó chịu lập tức nôn khan. Những thứ cậu nôn ra không phải thức ăn cũng không phải dịch chất cơ thể mà là máu tươi đỏ chót.
Cơ thể cậu từ khi bị đánh dấu chỉ có thể tiếp nhận một mình Hứa Minh Kỵ, chính vì Lâm Tự Khiêm lúc nãy mạnh bạo hôn cậu nên mới gây ra hiện trạng thê thảm này.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Phó Vi Dương em trai của anh.”
Âm thanh kia như tiếng sét đánh thẳng vào tai Mặc Thiếu Phi. Nhịp tim tăng nhanh, hơi thở dồn dập, dường như cơ thể đang nảy sinh phản ứng hóa học.
Lâm Tự Khiêm gọi Phó Vi Dương là em trai, trong khi Phó Vi Dương chỉ có hai người anh là Thẩm Thịnh An và Hứa Minh Kỵ. Nếu nói linh hồn Thẩm Thịnh An nằm trong thân xác Lâm Tự Khiêm thì hoàn toàn không có khả năng, cho nên chỉ còn một đáp án.
Nghĩ đến đây, cậu thật muốn đánh người.
Hứa Minh Kỵ là người duy nhất hiểu rõ cơ thể cậu sẽ bị sốc phản vệ khi tiếp xúc thân mật với cơ thể khác. Vậy mà khi nãy gã còn ác liệt hôn cậu đến ngạt thở.
Khi Phó Vi Dương nhận ra Hứa Minh Kỵ hai mắt hắn như có tia lửa, sắc mặt âm u như vực sâu thăm thẳm, bên dưới vẻ lạnh lùng là một cơn phẫn nộ, không khống chế được bóp cổ gã ta.
“Con mẹ nó, tại sao anh vẫn chưa chết? Tại sao vẫn còn mặt dày ở lại đây chứ?”
Yết hầu bị siết chặt khiến mặt mũi Hứa Minh Kỵ méo mó, nhưng vẫn chung thủy sở thích chọc tức em trai.
“Em còn ở đây làm sao anh đi cho được. Em chết bảy năm mà hồn phách còn chưa tiêu tán mà, anh mới chết một tuần thôi không phải sao…”
Rặt! Phó Vi Dương bẻ cổ đối tượng không chút lưu tình. Âm thanh lạnh người khiến tất cả khủng hoảng.
“Giết người!!!”
“Tổng giám đốc anh điên rồi sao!!!”
“Mau gọi cảnh sát đi!”
Phó Vi Dương mặc kệ ánh nhìn thế gian, ném Hứa Minh Kỵ sang bên, chuyển lực chú ý sang Mặc Thiếu Phi đang trừng mắt khiếp sợ, khụy xuống nhẹ giọng hỏi: “Tin tôi không?”
Mặc Thiếu Phi không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi của Phó Vi Dương mang hàm ý gì, nhưng tận sâu đáy lòng cậu, không bao giờ có chuyện không tin Phó Vi Dương. Vì thế cho dù run sợ, cậu vẫn gật đầu không do dự.
“Vậy thì theo tôi.”
Phó Vi Dương vác cái xác lên vai, dắt tay Mặc Thiếu Phi xuyên qua đám đông rời khỏi. Đến khi cảnh sát tìm đến thì bọn họ đã lặn mất tăm giống như đã tan vào không khí.
Giữa khu rừng trúc nằm sát vùng biên giới, một căn biệt thự nguy nga cổ kính mọc lên. Trong phòng khách, Phó Vi Dương đặt xác lên ghế dài, sau đó quay sang nhắc nhở Mặc Thiếu Phi.
“Lát nữa nếu tôi có biểu hiện lạ, không kiềm chế được nguy hại đến em, bằng mọi giá em phải khiến tôi đổ máu, như vậy tôi mới trở lại bình thường được.”
“Anh tính làm gì?”
“Cứu cậu ấy.”
Người Phó Vi Dương căm thù là Hứa Minh Kỵ, không phải Lâm Tự Khiêm, lúc nãy giết người chỉ là bất đắc dĩ. Thế nhưng, một linh hồn nếu muốn cứu người thì phải trao đi linh thể, nhưng hiện tại linh thể hắn đã cạn kiệt sau khi giành lại Mặc Thiếu Phi từ tay thần chết lần trước, cho nên lần này chỉ còn một cách… hắc khí của Quỷ Thần.
“Vi Dương, ngươi không thể tiếp tục.”
Thanh âm Diêm Vương văng vẳng bên tai, chỉ một mình Phó Vi Dương nghe được.
“Ma khí của Quỷ Thần đang chầu chực ăn mòn tâm trí ngươi, nếu còn sử dụng sức mạnh của hắn, ngươi sẽ bị hắn nuốt chửng. Cách đây vài giờ ta còn giúp ngươi điều hòa khí tức, ngươi muốn tất cả đổ sông đổ biển sao?”
Hắn đối đáp với Diêm Vương thông qua suy nghĩ: “Ông muốn tôi mặc kệ người này?”
“Xem như số cậu ta tận đi. Khi nào cậu ta xuống tới, ta sẽ dốc hết sức độ hồn, cậu ta sẽ nhanh chóng đầu thai kiếp khác làm lại từ đầu.”
“Ân oán nợ nần kiếp này, không thể chờ đến kiếp khác. Tôi không muốn giống Hứa Minh Kỵ, trở thành con quỷ đội lốt người.”
Hai mươi bảy năm trước, chính Hứa Minh Kỵ là người ra tay sát hại mẹ hắn. Nếu Hứa Minh Kỵ không tàn nhẫn rút ống thở của bà ấy thì bà ấy đã không chết sau khi sinh hắn ra.
Không chỉ vậy, năm đó Mặc Thiếu Phi bị cha mẹ đem đi trừ tà, cũng là Hứa Minh Kỵ đứng đằng sau giật dây, cố tình thông báo cho gia đình Mặc Thiếu Phi biết Mặc Thiếu Phi và hắn đang hẹn hò. Nếu không có đêm định mệnh Mặc Thiếu Phi trốn chạy đó thì vụ tai nạn thảm khốc đã không xảy ra, dẫn đến hậu quả tang thương - một người thoi thóp trên giường bệnh, một người đau lòng rũ bỏ tất cả để hiến mạng. Hứa Minh Kỵ gián tiếp gây ra cái chết của hắn, là nguồn gốc của tội lỗi, là hiện thân của ác quỷ trong cuộc đời của tất cả mọi người.
Chưa hết, trước đây Hứa Minh Kỵ còn thường xuyên đánh đập hành hạ chú chó mà hắn yêu thương, vô luận là ai, là vật gì, là con gì, chỉ cần là thứ Phó Vi Dương hắn để tâm, Hứa Minh Kỵ đều sẽ xóa sổ tất cả.
Cho nên, nếu bây giờ hắn nghe lời Diêm Vương mặc kệ Lâm Tự Khiêm, vậy thì hắn khác gì tên ác ma hiểm độc đó.
“Ngươi cho rằng như vậy là cao thượng sao? Ngươi sai rồi… Đó gọi là ích kỷ.”
Lúc Phó Vi Dương định ngắt đường truyền, người trong ý thức tiếp tục cất giọng.
“Ta kêu ngươi dừng lại là vì lo lắng cho đại cục. Ngươi có hình dung được thế giới sẽ ra sao nếu Quỷ Thần phục sinh không?”
Phó Vi Dương đóng đường truyền, dứt khoát cắt đứt cuộc trò chuyện. Hắn đã kiên quyết phó mặc hết thảy cho vận mệnh, vận mệnh đưa hắn tới đâu thì hắn theo tới đó, nhưng chắc chắn, hắn sẽ không để lý trí của mình bị Quỷ Thần chiếm dụng một cách dễ dàng.
Ánh mắt Phó Vi Dương nhìn Mặc Thiếu Phi lúc này đầy phức tạp, mà cũng thật trống rỗng, giống như hối tiếc, giống như luyến lưu, thêm một chút không đành đoạn. Hắn đã cùng Mặc Thiếu Phi đi tới bước này, tưởng chừng hạnh phúc đã trong tầm tay, chỉ cần tiến thêm một nhịp là có thể ôm lấy hòa tan, nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo ảnh, gần ngay trước mắt nhưng khi chạm vào lại hóa hư không.
Hắn biến ra một tờ cam kết miễn trừ trách nhiệm cho Mặc Thiếu Phi. Sau đó tiếp tục biến ra con dao sắc lẹm.
“Ngộ nhỡ tình huống xấu nhất xảy ra, em cứ thẳng tay đâm chết tôi. Có bản cam kết này em sẽ không bị cảnh sát làm khó.”
Mặc Thiếu Phi nương theo thâm tâm hỗn loạn mà nhận lấy, cậu cầm hung khí là một chuyện, còn có ra tay được hay không lại là chuyện khác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]