Ánh nắng gay gắt vụt tắt, buổi tịch dương kéo đến với mảng trời màu cam vàng rực rỡ chiếu rọi. Phó Vi Dương từ trong bóng đêm bừng tỉnh, khứu giác bị mùi máu tanh len lỏi khiến thị lực vốn dĩ nặng nề trở nên tinh tường.
Trần nhà làm bằng mặt gương quen thuộc này là phòng ngủ của hắn, bên cạnh còn có Mặc Thiếu Phi đang ngồi ngủ gục.
Bản thân hắn không mặc áo, cánh tay thì bị quấn băng, nhìn máu đỏ thấm ra ngoài băng gạc thật khiến người ta chói mắt.
Lúc hắn nâng tay xoa đầu Mặc Thiếu Phi. Mặc Thiếu Phi dường như cảm nhận được động tĩnh liền thức giấc.
“Lạy trời cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Anh ngủ hơn một ngày rồi, tôi cứ sợ anh bị Quỷ Thần bắt đi. Tay anh còn đau không? Chờ chút, tôi thay băng cho.”
Mặc Thiếu Phi vừa nhắc mông, Phó Vi Dương bật dậy chụp tay cậu: “Khi tôi mất kiểm soát, tôi có làm tổn thương em không?”
Mặc Thiếu Phi không nghĩ ngợi lắc đầu: “Không có, anh thậm chí còn bảo vệ tôi nữa, vết thương trên tay là do anh tự rạch.”
Chiều hôm qua sau khi thành công dùng ma khí cứu sống Lâm Tự Khiêm, Phó Vi Dương nhất thời bị biến đổi, trong lúc thần trí bị ma lực khống chế đã làm ra những việc không hay với Mặc Thiếu Phi, hắn suýt chút nữa đã bóp chết cậu.
Nhưng thay vì khiến hắn đổ máu, Mặc Thiếu Phi chọn cách đem tâm tình thông qua lời nói để thuyết phục. May mà lúc đó hắn chưa bị tâm ma vấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nham-kich-ban-cua-omega-phan-dien/3748986/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.