🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dữ Thanh là người duy nhất được Hứa Minh Kỵ công khai là người yêu trước mặt công chúng, không nhờ đạo diễn Hoắc nhắc nhở, Phó Vi Dương suýt chút quên mất. Ngày mai phải liên lạc với cậu ta giải quyết râu ria tôm tép ngoài luồng.

Thấy đối phương không trả lời, đạo diễn Hoắc hỏi câu khác: “Cậu muốn canh chừng người nào vậy? Sau này cậu vắng mặt, tôi có thể thay cậu trông chừng. Không ngờ đoàn mình lại có người lọt vào mắt xanh của cậu? Ai mà có phúc vậy?”

Phó Vi Dương cố tình mạnh miệng: “Mặc Thiếu Phi.”

Đạo diễn Hoắc nghe xong bất ngờ.

Hóa ra không phải người trong đoàn hay công ty, mà là diễn viên hợp đồng phim. Lại còn là người Hà Triệu Nam đang muốn theo đuổi.

Phó Vi Dương vẫn ôn tồn nhìn kịch bản: “Tôi công khai việc này không phải để đạo diễn trông người giúp tôi, mục đích chính là muốn nhắc nhở vài người, Mặc Thiếu Phi thuộc phạm vi kiểm soát của tôi, ai mon men đến gần, chính là công khai khai chiến. Tương lai kẻ đó chắc chắn u tối.”

Cả ngày hôm nay hắn theo dõi Mặc Thiếu Phi sát sao, đương nhiên nhìn ra dụng tâm của Hà Triệu Nam đối với cậu.  

Cảnh quay sắp bắt đầu, Phó Vi Dương cùng đạo diễn Hoắc ngồi xuống theo dõi Mặc Thiếu Phi thông qua màn hình, đúng lúc Dữ Thanh xuất hiện, ôm cổ hắn từ phía sau.

“Hello anh yêu.”

Phó Vi Dương lãnh nhược băng sương, gỡ tay Dữ Thanh ra khỏi người: “Cậu tới đây làm gì?”



“Em tới coi mắt.” Dữ Thanh khoanh tay, khí chất kiêu kỳ tràn ngập: “Nghe nhân viên nói anh ở đây từ sáng đến giờ, là đang nhìn trúng ai đúng không? Mấy ngày nay anh lạnh nhạt với em, chính là vì nguyên nhân này.”

“Cậu đã mất công đến đây, tôi nói rõ luôn vậy.” Phó Vi Dương đứng thẳng thớm, tháo nhẫn đưa cho Dữ Thanh: “Chia tay đi.”

Dữ Thanh bất động mấy giây, khóe môi giật giật không tin vào tai mình.

Chuyện Hứa Minh Kỵ đào hoa lăng nhăng Dữ Thanh biết rõ, nhưng khổ nỗi tình yêu dành cho hắn còn quá lớn, Dữ Thanh từ lâu đã ngậm ngùi chấp nhận bản chất phóng túng đa tình này, vì suy cho cùng, sau khi ăn chơi đàn đúm, Hứa Minh Kỵ vẫn quay về bên y, suốt bảy năm chưa hề rời bỏ y. Chỉ là không ngờ lần này tình địch của y lại cao tay như vậy, có thể khiến Hứa Minh Kỵ dứt khoát nói chia tay.

Dữ Thanh không tin Hứa Minh Kỵ dễ dàng vứt bỏ mình, và cũng không chấp nhận bản thân bị vứt bỏ. Y cố giữ bình tình, thân tình đề xuất: “Chia tay cũng được, nhưng em muốn chúng ta tiếp tục làm bạn, có thể không?”

Phó Vi Dương bề ngoài tuy lạnh lùng khó gần nhưng bên trong lại dễ động tâm với những thứ yếu ớt nhỏ nhoi hơn mình, tính cách lương thiện khó lòng che giấu. Thấy Dữ Thanh vừa mất người yêu, tâm tình nhức nhối hỗn loạn, hắn hạ giọng bảo: “Có thể.”

Cách đó không xa, thấy Phó Vi Dương ồn ào chấm dứt với Dữ Thanh, Mặc Thiếu Phi trong lòng ngổn ngang, tâm thức xung đột, gọi thẳng là thấy thương tâm. Mặc dù cậu không liên quan, nhưng cậu là người duy nhất biết được nguyên nhân sâu xa của cuộc chia tay này, hiện tại người kia không còn là Hứa Minh Kỵ, dĩ nhiên không thể tiếp tục yêu đương khắn khít với y.

Mình có nên phơi bày cho Dữ Thanh biết không? Chắc cậu ta sẽ nghĩ mình điên mất.

Thấy tiến độ trì trệ, Phó Vi Dương ra lệnh hối thúc mọi người: “Không còn gì nữa, tiếp tục quay đi. Có muốn về sớm không?”

Dữ Thanh vẫn chưa rời đi, lấy tư cách bạn thân của Hứa Minh Kỵ ngồi lại trò chuyện, mục đích muốn điều tra xem mục tiêu của Hứa Minh Kỵ là ai.

Nội dung cảnh quay kế tiếp là cảnh Mặc Thiếu Phi đánh nhau với nam phụ để giải cứu nữ chính.



Mấy vụ đánh đấm trong phim chưa bao giờ làm khó được Mặc Thiếu Phi, thời mới vào nghề cậu đóng phim hành động nhiều như cơm bữa. Nhưng nghiệt ngã ở chỗ bộ phim này cậu không được đánh nhiều, chủ yếu tập trung mấy đòn đỡ và phòng thủ, mà nói đến phòng thủ, cậu lại cực kỳ kém, trong khi yêu cầu cảnh quay buộc phải đánh thật để gây hiệu ứng chân thật cho người xem, kết quả cậu bị đánh đến te tua mà vẫn chưa được thông qua.

Phó Vi Dương không chịu nổi đả kích này, lập tức gọi cascadeur vào diễn thay.

Mặc Thiếu Phi là người kính nghiệp, cậu không cho phép bản thân đầu hàng trước khó khăn: “Không cần đâu. Đã ký hợp đồng rồi thì phải có trách nhiệm. Tôi làm được.”

Gần mười lần ăn đòn, cảnh quay rốt cuộc cũng thông qua.

Phó Vi Dương bây giờ mới thả lỏng. Định đi tới đưa nước cho Mặc Thiếu Phi thì chuông điện thoại kêu lên.

Đầu dây bên kia là nhân viên lễ tân của Hứa Đảng.

“Sếp ơi có chuyện rồi.”

“Cô nói cụ thể đi.”

“Có một nhóm thanh niên không biết từ đâu xông vào làm loạn. Họ nói nếu sếp không ra gặp họ thì họ sẽ phá nát công ty, đội bảo vệ bên mình sắp chịu không nổi rồi ạ.”

Phó Vi Dương suy tư. Kỳ thực, hắn rất muốn bỏ mặc tất cả, chỉ đặt tâm tư lên một mình Mặc Thiếu Phi, nhưng trắc trở thay, Hứa Đảng là tài sản duy nhất mẹ hắn để lại cho hắn, hắn đã may mắn cướp được từ Hứa Minh Kỵ mà không hao tổn chút sức nào, bây giờ ít nhiều cũng phải có trách nhiệm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.