Sáng hôm sau Hứa Minh Kỵ tỉnh giấc, Mặc Thiếu Phi vẫn còn phê pha trên giường. Thấy mình bị trói, hắn liền biết tối qua đã xảy ra vấn đề.
Thật ra, hắn không phải Hứa Minh Kỵ. Hứa Minh Kỵ đã chết cách đây hai ngày, hiện tại, hắn là Phó Vi Dương.
Phó Vi Dương tự thân hóa phép, thoát khỏi sự trói buộc của dây thừng, đúng lúc Mặc Thiếu Phi lò mò tỉnh dậy.
Gương mặt Hứa Minh Kỵ đánh vào mắt, Mặc Thiếu Phi giật mình theo quán tính lăn một vòng rồi té xuống đất. Lát sau mới bình tĩnh ngóc đầu dậy thăm dò.
“Anh là, Phó Vi Dương đúng không?”
Phó Vi Dương điềm tĩnh: “Ừm.”
Mặc Thiếu Phi gật gù đứng phắt dậy, dũng khí hùng hổ bất mãn sổ một tràng: “Được lắm, anh xuất hiện cũng tốt, hôm nay phải ba mặt một lời. Hôm đó tôi giúp anh quét dọn bia mộ, anh chẳng những không nhớ ơn phù hộ tôi, đằng này còn hô ma gọi quỷ hù dọa, phá phách tôi, làm nhục tôi trong giấc mơ quái quỷ của anh. Anh linh thiên kiểu gì vậy? Tôi có thù oán gì với anh?”
“Không phải chúng ta có thù oán. Là tôi không cho phép cậu quên tôi.” Cơ mặt Phó Vi Dương lạnh tanh, chỉ có đôi mắt là đầy nhiệt độ.
“Cái gì?” Mặc Thiếu Phi ù ù cạc cạc: “Anh là ai tôi còn không biết, hà cớ tính đến chuyện không được quên.”
“Trong ký ức tôi cậu rất thông minh. Từ bao giờ trở nên ngốc nghếch vậy?”
“Anh…”
“Tạm gác chuyện đó.” Phó Vi Dương nghiêm túc đề cập: “Hiện giờ, cho dù tôi là Hứa Minh Kỵ hay Phó Vi Dương, thì tôi cũng là giám đốc của Hứa Đảng, tôi muốn em gia nhập công ty.”
“Anh định chiếm dụng thân xác Hứa Minh Kỵ thật à?” Mặc Thiếu Phi không cho Phó Vi Dương đánh trống lảng, quyết liệt hỏi ra ngô ra khoai.
Nếu đối phương đã quyết tâm chất vấn, Phó Vi Dương đành phải nói thẳng.
“Anh ta chết rồi. Tôi làm thế này là cứu rỗi hắn. Không có tôi, anh ta chỉ là cái xác vô dụng.”
Mặc Thiếu Phi đứng hình mấy giây: “Anh… Anh đùa đúng không?”
“Hai ngày trước anh ta bị một nhóm giang hồ ám sát, tôi thấy vậy mới nhập vào. Ban đầu thân thể không tương thích nên có chút khó khăn, đến tối hôm qua tôi tạm thời phá bỏ được bất lợi, nên mới nôn nóng đến tìm cậu. Nào ngờ…”
“Nào ngờ thế nào?”
“Ma khí của Quỷ Thần quá mạnh, tôi không điều khiển được hoàn toàn, đêm qua nhiệt độ tăng đột ngột, khiến tình trạng phản vệ xảy ra. Những chuyện càn quấy sau đó, tôi không biết, và cũng không khống chế được.”
Mặc Thiếu Phi cực kỳ kinh động. Không ngờ những ác quỷ trong truyền thuyết lại có thật trên đời. Tuy nhiên, thứ khiến cậu khó hiểu, chính là tại sao Phó Vi Dương lại cần loại sức mạnh đó? Ai cũng biết mượn đồ của quỷ dữ không tránh được trả giá đắt, hi sinh kiểu này thật không đáng.
Phó Vi Dương đọc được suy nghĩ của Mặc Thiếu Phi, liền đáp: “Tôi cần sức mạnh của gã để vá lại linh hồn. Trước đây, tôi chết trong thân xác không nguyên vẹn, nên khi hóa ma, hồn thể cũng mang theo khiếm khuyết. Cứ đêm đến, khiếm khuyết đó lại khiến tôi đau đớn, nhưng lại không thể siêu thoát, chỉ có ma khí của Quỷ Thần mới có thể chữa trị tận gốc. Vả lại tôi có quế nhân phù trợ, giúp điều hòa thân khí, chỉ cần không sử dụng sẽ không trả giá đắt.”
Dừng một hồi, hắn quay lại chính sự: “Bây giờ trả lời tôi được chưa, cậu sẽ gia nhập Hứa Đảng?”
***
Rốt cuộc, Mặc Thiếu Phi vẫn không chịu đầu quân cho Hứa Đảng. Bởi vì cậu chưa hoàn toàn tin tưởng Phó Vi Dương. Ở gần một hồn ma, khó tránh được tai họa ập đầu. Vả lại, tâm tư của Phó Vi Dương cậu đã thông suốt từ đầu, hắn chính là muốn biến cậu thành vật chiếm hữu, không cần biết tâm tư đó xuất phát từ đâu, tình yêu hay ác niệm, nhưng bật đèn xanh cho một tên ác ma chính là tự chôn mình.
Nghĩ tới viễn cảnh cảnh bị hắn áp giải về địa phủ làm đám cưới, vĩnh viễn làm vợ ác ma, sinh ra một đám tiểu quỷ, ôi thật lạnh sống lưng.
Tuy nhiên, một tuần sau đó, cậu đã nhận lời tham gia một dự án do Hứa Đảng sản xuất. Kịch bản lần này theo cậu đánh giá là ổn nhất trong số năm mươi kịch bản cậu nhận được từ khắp hãng đài.
Ngày quay đầu tiên, Mặc Thiếu Phi rất phấn khởi, lâu lắm rồi mới trở lại phim trường.
Phó Vi Dương đặc biệt có mặt từ rất sớm. Người trong đoàn lẫn nhân viên công ty đều tỏ ra kinh ngạc. Bình thường tổng giám đốc nhà họ đâu có quan tâm quá trình quay phim, sao hôm nay lui tới canh chừng nghiêm ngặt vậy?
Nhờ vậy, ekip không dám hó hé, ai nấy cũng làm việc năng suất, tiến độ đẩy nhanh chóng mặt. Mặc Thiếu Phi cuối cùng cũng thấy một chút có ích từ Phó Vi Dương.
Mười hai cảnh quay nhanh chóng được thông qua, chỉ còn hai cảnh ở hồ bơi nữa là kết thúc.
Buổi chiều giải lao, đạo diễn Hoắc kéo Hà Triệu Nam đi tới chỗ ngồi của Phó Vi Dương ở trong góc hồ bơi, đang lật lật xem trước kịch bản.
Phó Vi Dương vừa ngẩng đầu, liền thấy Hà Triệu Nam đưa tới cốc cà phê, gượng ép bắt chuyện.
“Nhờ có anh mà mọi người năng nổ hẳn. Hy vọng sắp tới được nhận sự giúp đỡ.”
Hà Triệu Nam là một Beta, là diễn viên trẻ mới vào nghề, đảm nhiệm vai nam phụ của nam phụ trong bộ phim lần này.
Hà Triệu Nam tính đến nay đã gia nhập Hứa Đảng gần nửa năm, nhưng tên tuổi vẫn còn trồi sụt không có bước tiến. Trong khi nhiều nghệ sĩ khác chỉ mới gia nhập một tháng mà đã có vị trí vững chắc trong giới giải trí.
Bản thân đạo diễn Hoắc là chú nuôi, cũng là một phần của Hứa Đảng, ông nghĩ cháu mình không được nâng đỡ là do vẫn chưa đi cửa sau với Hứa Minh Kỵ. Vì thế, ông buộc Hà Triệu Nam chủ động tiếp cận.
Phó Vi Dương nhận lấy cà phê, qua loa cười nói: “Tôi đến canh chừng vợ, người khác năng nổ không liên quan đến tôi.”
Lời này nghe có vẻ vô tình, không mấy thiện cảm, nhưng với đạo diễn Hoắc lại là một trận vui mừng. Hứa Minh Kỵ của Hứa Đảng nổi tiếng trịch thượng, ngạo mạn, ngoại trừ việc hệ trọng cần thiết, Hứa Minh Kỵ chẳng bao giờ bắt chuyện với ai. Hôm nay cháu mình được Hứa Minh Kỵ đáp lại, ông thầm nghĩ sắp có vinh quang rồi.
Đạo diễn Hoắc hào hứng lấn tới: “Cậu đến phim trường theo dõi vợ lộ liễu như vậy, không sợ Dữ Thanh phát hiện sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]