Mặc Chế Thâm lấy làm lạ, việc này Mặc Thiếu Phi phải là người biết rõ nhất chứ.
Mặc Thiếu Phi không kể chuyện mình bị biến đổi, ký ức tình trường đã bị Enigma gột rửa, cậu chỉ qua loa nói: “Vụ tai nạn bảy năm trước khiến con quên vài thứ. Bây giờ muốn tìm lại. Hỏi Tiểu La Nhã thì cậu ấy không chịu nói.”
“Hóa ra là vậy.” Mặc Chế Thâm gật gù mỉm cười, sau đó nêu lên cái tên: “Là Dương Dương.”
“Dương Dương?”
“Ta không biết trước đó con có lén lút quen ai không, nhưng Dương Dương là người duy nhất ta biết. Con cũng từng khẳng định với ta và mẹ, Dương Dương là người đầu tiên.”
Vậy là nguyên nhân dẫn đến việc trừ tà của cậu năm đó, là do yêu đương với người tên Dương Dương.
“Vậy sau đó thì sao? Tiểu La Nhã sáng nay nói với con, có một người con không được quên, là Dương Dương đúng không? Tại sao cậu ấy lại nói vậy?”
Mặc Chế Thâm không dám nói, ông và Tiểu La Nhã có chung một góc khuất, có chung một nỗi khổ. Vì vậy ông trả lời gói gọn: “Dương Dương là chàng trai tốt, là người khiến ta động tâm, việc làm của cậu ấy khiến ta chấp nhận con người thật của con. Chúng ta đều nợ cậu ấy, có lẽ cả đời cũng không trả nổi. Sợi dây chuyền con đeo là vật hộ mệnh của Dương Dương, cậu ấy tặng con sau vụ tai nạn.”
Mặc Thiếu Phi chờ mãi cũng không thấy Mặc Chế Thâm tiếp tục.
“Ta chỉ có thể nói với con bấy nhiêu.”
...***...
Đã là ngày thứ ba sau khi rời khỏi Thẩm Ngọc, Mặc Thiếu Phi vẫn chưa tìm được công ty ưng ý cho mình dừng chân. Kỳ lạ một chỗ, ba ngày vừa qua cậu ngủ cực kỳ ngon, không bị con ma Phó Vi Dương quấy rối trong mơ, cũng không bị hù dọa ngoài đời.
Chẳng lẽ ma quỷ cũng có thời gian giải lao à? Hay là thấy mình thất nghiệp, sinh ra lòng thương hại, nên không muốn trêu đùa nữa?
Kính coong! Kính coong!
Tiếng chuông cửa kêu lên. Mặc nhìn lên đồng hồ, 12 giờ đêm. Không lẽ con ma đó hiện hồn về rồi sao?
Đoạn đi ra nhìn vào mắt mèo, Mặc Thiếu Phi cơ hồ giật thót, bên ngoài còn kinh khủng hơn bị ma nhát.
Sao lại là Hứa Minh Kỵ?
Kể từ ngày ly hôn đã được sáu năm, Hứa Minh Kỵ chưa từng tìm cậu, cũng chưa từng liên lạc, vậy mà bây giờ thình lình đứng đây, cậu thầm nghĩ có phải hắn ăn trúng bùa ngải gì rồi không?
Mặc Thiếu Phi mở cửa, hai bên nhất loạt chạm mắt, một bên cảm xúc biến loạn, một bên cực độ thâm tình.
Người thâm tình dĩ nhiên là Hứa Minh Kỵ, nhưng nét thâm tình này đã bị nhiễm vài phần không tỉnh táo. Mặc Thiếu Phi âm thầm hít ngửi, không nghe mùi rượu. Vậy gương mặt say xỉn kỳ quái này là sao đây trời?
“Cuối cùng cũng gặp được cậu...”
Ánh mắt Hứa Minh Kỵ từ thâm tình chuyển sang đờ đẫn, mỗi giây trôi qua lại mất đi vài phần tiêu cự, cuối cùng hắn nhào đến, đổ rạp lên người Mặc Thiếu Phi.
Mặc Thiếu Phi không hiểu chuyện gì, chợt nhớ về Hứa Minh Kỵ của trước đây, một kẻ ăn chơi sa đọa, mưu mô xảo quyệt, lắm kế nhiều tài, mà tài nhất chính là dụ dỗ người khác lên giường.
Mặc Thiếu Phi tỉnh ngộ, đề phòng đẩy mạnh Hứa Minh Kỵ. Kết quả hắn vẫn giữ nguyên trạng thái ngã phịch xuống đất, không chút động tĩnh.
“Vậy là không phải giả bộ.”
Mặc Thiếu Phi đỡ hắn lên giường, giúp hắn tháo cà vạt và nới lỏng quần áo. Dưới ánh đèn sáng rực, ngũ quan tinh xảo như tạc tượng của Hứa Minh Kỵ hiện ra, lâu lắm rồi cậu mới được nhìn ở khoảng cách gần như vậy.
Thật muốn đấm một phát cho xịt máu mũi.
Càng về khuya tiết trời càng lạnh giá, nhưng không khí trong nhà Mặc Thiếu Phi lại lạnh đến bất thường. Hiện tại đang là mùa hè, dù lạnh cỡ nào thì cũng không thể lạnh tới mức giống mùa đông như vậy được.
Mặc Thiếu Phi đi bật máy sưởi, mười lăm phút sau, khí lạnh hoàn toàn bị hơi ấm bao bọc.
Nhiệt độ thay đổi, Hứa Minh Kỵ toàn thân khó chịu, cảm thấy da thịt đang bị thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng như bị đục khoét liên hoàn, tay chân bắt đầu cục cựa.
Mặc Thiếu Phi nhận ra Hứa Minh Kỵ không ổn, lập tức lây người hắn: “Anh làm sao vậy? Dậy đi.”
Ấn đường Hứa Minh Kỵ ngày càng thu hẹp, vầng trán lấm tấm mồ hôi, khóe môi rỉ ra âm thanh đau đớn, cổ họng cố rặn ra một từ.
“Đi.”
“Đi?” Mặc Thiếu Phi không hiểu, mất kiên nhẫn túm cổ áo đối phương: “Anh tỉnh lại chút đi, nói tôi biết anh bị gì rồi ngủ tiếp được không?”
Mặc Thiếu Phi run rẩy lùi về sau. Hứa Minh Kỵ giơ tay, dùng tà khí màu đỏ bao quanh người cậu, sau đó ném mạnh.
Mặc Thiếu Phi bị văng đến góc phòng, lưng đập vào tường rồi ngã xuống đất. Hứa Minh Kỵ tiếp tục lao tới, nhoài người nằm đè lên cậu.
“Anh muốn làm gì?”
Mặc Thiếu Phi hoang mang.
“Anh không phải Hứa Minh Kỵ.”
Hứa Minh Kỵ không nói không rằng, ma mãnh nhìn xoáy vào mắt cậu, sau đó hạ môi hôn mạnh.
Mặc Thiếu Phi trừng mắt vùng vẫy, càng hoảng loạn Hứa Minh Kỵ càng bạo liệt hôn sâu. Mặc Thiếu Phi cam chịu một hồi, theo bản năng tức thời cắn mạnh
Hứa Minh Kỵ giật nảy, rốt cuộc cũng ngừng hôn.
Nhìn môi người phía trên chảy máu, ngũ quan nhờ vậy u ám ma mị thêm vạn phần, không khác gì con quỷ đòi mạng. Vài khắc sau, năng lượng Hứa Minh Kỵ giảm sút, hoàn toàn gục ngã trên người Mặc Thiếu Phi.
Mặc Thiếu Phi ngồi thẫn thờ trong góc phòng khá lâu, nhìn Hứa Minh Kỵ trên sàn đã bị mình dùng dây trói chặt.
Nếu cậu không lầm, hiện tượng vừa rồi chắc chắn liên quan đến con ma Phó Vi Dương kia.
“Không ngờ ma quỷ cũng có thể tà râm tới mức này.”
Mặc Thiếu Phi làm vẻ mặt phán xét.
“Hết làm tôi trong mơ, bây giờ còn muốn làm thật ngoài đời. Đồ đàn ông tham lam! Anh mà còn sống, chắc chắn đã bị tống vào tù sống đến mọt gong rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]