Phó Vi Dương tạm thời rời khỏi trường quay. Dữ Thanh bây giờ mới có cơ hội tiếp cận đạo diễn Hoắc, lén lút nhét tiền vào tay gã: “Đạo diễn ở phim trường từ sáng đến tối, có thấy Hứa Minh Kỵ đặc biệt để mắt đến ai không?”
Đạo diễn Hoắc thấy tiền hai mắt sáng rỡ, thành thật khai báo: “Là Mặc Thiếu Phi.”
Quả nhiên không khác với suy đoán. Thời khắc này, hai chữ tà ác dứt khoát xuyên thẳng vào ngực Dữ Thanh.
Sáu năm trước, Hứa Minh Kỵ âm thầm kết hôn với Mặc Thiếu Phi trong khi vẫn đang quen y, đáng tiếc lúc đó y biết mình là người đến sau, nên mới cam tâm nhẫn nhịn làm vợ bé. Còn lần này, Mặc Thiếu Phi rõ ràng là người sai, là kẻ thứ ba rù quến Hứa Minh Kỵ, y thề sẽ không để Mặc Thiếu Phi sống yên.
Mặc Thiếu Phi đang ngồi nghỉ trong phòng thay đồ, định đặt gì đó ăn lót dạ thì thấy trợ lý đạo diễn bước vào thông báo.
“Cảnh quay lúc nãy chưa chuẩn, cậu giúp chúng tôi quay lại lần nữa nhé. Phân đoạn dưới nước cũng được ghép chung vào luôn.”
Trước mắt Mặc Thiếu Phi sụp đổ, chưa kịp ăn gì đã thấy no đến mức muốn ói ra.
Cả lưng và bụng đều đã bầm một mảng, nhấn nhẹ một cái đã thấy đau, bây giờ phải chịu thêm một trận nữa, ngày mai đích thị là ngày giỗ của cậu.
Bước vào cảnh quay, Mặc Thiếu Phi tập trung cao độ, sau khi đạo diễn hô lệnh, cậu quơ tay đá chân chuẩn xác, né đằng đông đỡ đằng tây nhuần nhuyễn chuyên nghiệp. Đoạn bị gậy gỗ quất vào bụng, dù có đai bảo hộ cậu vẫn thấy đau đến thần hồn điên đảo. Đến khi bị chiếc ghế đập vào lưng, cậu thành thật ngã xuống.
Nam phụ tiếp tục bước tới, đạp lên bụng cậu nói vài câu thoại, sau đó dứt khoát đá cậu xuống hồ.
“Cắt.”
Cảnh quay mỹ mãn chỉ trong một lần, đến nỗi nhân viên phim trường vỗ tay ầm ầm, hoan hô Mặc Thiếu Phi diễn quá xuất sắc. Đạo diễn Hoắc ngược lại lắc đầu tặc lưỡi.
“Đoạn đập ghế với đoạn lăn xuống hồ chưa được, tất cả setup làm lại đoạn đó.”
Mặc Thiếu Phi leo khỏi hồ bơi, hơi thở gấp gáp như sắp ngất. Ngoại trừ Dữ Thanh một bên cười đắc ý, ai nấy cũng bất bình thay cậu.
“Chú… Cậu ấy bị đánh nhiều rồi, chú định giết người hay gì vậy?” Hà Triệu Nam xồng xộc đi tới chất vấn.
Đạo diễn Hoắc thấy vậy nổi nóng: “Hết việc của con rồi, khôn hồn thì về đi, đừng có xía vô chuyện này.”
Dữ Thanh điệu bộ kênh kiệu nói chen vào: “Diễn viên ở đây đều qua trường lớp, kinh nghiệm đầy mình, dù là đánh thật cũng không thể chết người được. Vả lại Mặc Thiếu Phi là Alpha, bị đánh bấy nhiêu không hề hấn gì đâu.”
Mặc Thiếu Phi diễn lại tổng cộng ba lần.
Đến lần thứ ba thì hoàn toàn ngã khụy, không còn đủ sức bơi lên được nữa.
Đạo diễn Hoắc lúc này trên bờ đã hô cắt và tháo tai nghe, ra lệnh mọi người dọn dẹp chuẩn bị tan làm, một lát sau không thấy Mặc Thiếu Phi ngoi lên bắt đầu lo lắng.
“Mặc Thiếu Phi cậu đâu rồi? Quay xong rồi cậu trồi lên đi chứ.”
Nhân viên xung quanh đồng loạt nhốn nháo. Dữ Thanh thì vẫn ung dung ngồi vắt chân, khoanh thay xem kịch.
“Có khi nào cậu ấy kiệt sức ở bên dưới rồi không?”
“Hồ này 3m2 lận đó, ai bơi giỏi nhảy xuống giúp đi.”
“Mấy ông cascadeur đâu rồi?”
“Về hết rồi…”
“What the fuck!”
Mỗi giây trôi qua bị nước nhấn chìm, Mặc Thiếu Phi lại lãnh chịu một tầng buốt giá lan tỏa khắp tứ chi. Màng nhĩ không một âm thanh vì bị nước bịt kín. Mọi thứ đều thuận lợi cho sự cô độc ôm lấy từng tế bào.
Vào khoảnh khắc đại não sắp bị tê liệt, ý thức trôi vào mảng đen, bên tai cậu đột nhiên vang vọng tiếng nói.
“Mặc Thiếu Phi, tôi vì cậu mất đi sự sống…”
“Bây giờ cậu chết…”
“Đã xin phép tôi chưa?”
Mặc Thiếu Phi vốn tưởng chỉ là ảo giác, nhưng âm thanh cứ lập đi lập lại, mỗi lần vang lên lại càng rõ ràng. Nhưng khi cậu ép mình mở mắt, kết quả lại chẳng thấy gì.
Mắt Mặc Thiếu Phi rất yếu vì từng trải qua phẫu thuật, cứ ngỡ việc mở mắt dưới nước sẽ gây khó chịu đau nhức, không ngờ mọi thứ vẫn trơn tru, cho đến khi lòng ngực cậu bỗng dưng co thắt.
Cậu níu kéo vận may cố gắng bơi lên, nhưng tay chân quạt tới đạp lui cuối cùng bị trượt rút. Hơi thở sắp đạt tới cực hạn vì thiếu oxy. Làn da tím tái, bắt đầu co giật. Cơn đau tim khủng khiếp truyền tới, đôi mắt nhói buốt như bị ai moi ra, càng vùng vẫy càng hoảng loạn, cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt trào dâng.
Giây tiếp theo…
Ý thức cậu hoàn toàn bị rút cạn.
Ngay lúc này, mặt dây hình chuyền giọt nước trên cổ cậu đột nhiên sáng lên. Vài giây sau, mặt nước rung chuyển, bọt khí lềnh phềnh Phó Vi Dương hiện ra trong làn nước, đưa tay ôm trọn Mặc Thiếu Phi vào lòng, dịu dàng thả xuống một nụ hôn, đồng thời trao cho cậu một nửa linh thể.
*Linh thể là một thể khí gắn liền với linh hồn, không có linh thể thì linh hồn sẽ tan biến, cũng giống như con người, không có linh hồn thì không thể tồn tại.
Chưa đến ba giây, nhịp tim Mặc Thiếu Phi bình ổn trở lại. Trong giây phút thức tỉnh ngắn ngủi, cậu thấy mình đang môi chạm môi với một nam nhân, nhưng chưa kịp định hình, cậu đã tiếp tục chìm vào bất tỉnh.
Phó Vi Dương thành công đưa Mặc Thiếu Phi lên bờ trước sự vui mừng của mọi người. Dữ Thanh thấy vậy càng thêm cay cú.
Khi Mặc Thiếu Phi tỉnh lại đã là một ngày sau. Cậu mở mắt dưới trần nhà trắng xóa, mùi bệnh viện quen thuộc xộc lên mũi. Tay chân rệu rạo không thể cử động, nếu không phải cảm nhận được một chút đau đớn thì cậu đã nghĩ mình đã bại liệt.
“Có nhớ tôi là ai không?”
Mặc Thiếu Phi máy móc nhìn sang gật đầu, Tiểu La Nhã thấy vậy thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Thiếu Phi ngồi dậy, dùng chất giọng nói khàn đặc khô khốc hỏi: “Ai vớt xác tôi lên vậy?”
Tiểu La Nhã rót cho cậu ly nước dâng đến tận tay: “Là Hứa Minh Kỵ.”
Mặc Thiếu Phi uống xong một ngụm lại hỏi: “Anh ta đâu rồi?”
“Nghe bàn dân thiên hạ nói lúc đưa cậu đến đây Hứa Minh Kỵ mặt mũi trắng bệch, tàn tạ như xác chết vậy đó. Bác sĩ khuyên ở lại theo dõi những anh ta nhất quyết không chịu, nói là có việc gấp cần phải đi.”
Tiểu La Nhã sờ trán Mặc Thiếu Phi, lại quay qua sờ trán mình, so sánh một hồi nói tiếp: “Sáng nay Lotus của cậu náo loạn bệnh viện, bọn họ la hét ầm ĩ đòi thăm cậu cho bằng được. Hai đứa mình bị các cụ ở đây phàn nàn rồi. Cậu còn đau chỗ nào không? Không thì ngày mai tôi giúp cậu làm thủ tục xuất viện luôn.”
*Lotus là tên fandom của Mặc Thiếu Phi.
“Ổn thì ổn rồi, mà hình như tim tôi lại có vấn đề, hôm qua ở dưới nước nó đau kinh khủng.”
“Chắc do cậu kiệt sức quá thôi. Buổi hiện của đuối nước đó. Anh tôi nói tim cậu rất khỏe. Mai mốt có vấn đề gì cứ gọi anh tôi đến kiểm tra, chứ với tính cách của cậu tôi sợ ở thêm mấy ngày nữa chắc combat với một trong hai bên luôn quá. Mà combat phe nào cậu cũng bị thiệt hại hết á.”
“Vậy theo ý cậu đi, tôi nằm đây cũng thấy ngột ngạt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]