Chương 2
Ta ngủ một mạch đến tận chiều hôm sau.
Tinh thần vô cùng sảng khoái.
Thế nhưng vừa xuống núi dạo một vòng rồi trở về, ta lập tức trợn tròn mắt.
Cái ghế nằm làm bằng ngọc tủy thần phẩm mà ta yêu quý nhất, thứ mà ta đã nằm suốt tám trăm năm đã vỡ nát thành một đống mảnh vụn dưới đất.
Tạ Thức Y đứng giữa cảnh bừa bộn, cúi đầu, không nhìn rõ vẻ mặt.
“Sư tôn, đệ t.ử hôm qua dọn dẹp, không cẩn thận…”
“Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” - Ta phẩy tay một cách thản nhiên.
Hắn rõ ràng sững người, không ngờ rằng ta dễ nói chuyện như vậy.
Ta vòng qua hắn, đi thẳng vào động phủ, đến ngay phòng của hắn.
Từ gầm giường, ta lôi ra một thanh đoản kiếm mà hắn giấu kỹ nhất.
Kiếm này đúng là kiếm tốt. Hàn quang sắt bén đến rợn người.
Sắc mặt Tạ Thức Y lập tức thay đổi.
Hắn lao đến định giật lại:
“Ngươi định làm gì?!”
Ta nghiêng người né nhẹ, xách thanh đoản kiếm đi thẳng đến nhà xí ở hậu viện.
Cái nhà xí đó nghẹt mấy hôm rồi.
Ta cầm thanh kiếm ấy, nhắm ngay chỗ bị tắc đ.â.m một cú thật mạnh.
“Mượn dùng tí, thông ống đã.”
Ta quay đầu, nở nụ cười hiền lành với hắn.
Rồi ta xoay cổ tay, khuấy thêm vài vòng.
“Ùa…”
Thông rồi.
Ta buông kiếm xuống đất một cái ‘cạch’, trên thanh kiếm dính đầy những thứ không tiện miêu tả:
“Cảm ơn nhé, đem rửa đi.”
“Ngươi…!”
Tạ Thức Y tức đến run rẩy, gương mặt đen quánh như mực.
【Hahaha! Lấy bản mệnh kiếm đi thông nhà xí! Khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-nang-nuoi-phan-dien/5076092/chuong-2.html