Hồng đế mới sáng sớm đã cho triệu kiến Cẩm Lý, y còn đang mơ màng đã bị dựng dậy, trong lòng mười phần không cam tâm. Cẩm Lý quỳ phục dưới điện hồi lâu, chân đã bắt đầu tê cứng mà Hồng đế vẫn không nói gì, y sắp ngủ gật đến nơi rồi. Bộp! Cẩm Lý mở mắt, Hồng đế cầm một quyển sớ gõ nhẹ lên vai y, nói: " Ngươi to gan thật, trước mặt trẫm cũng dám ngủ gật?" Cẩm Lý vẫn cúi đầu, đáp: " Thần không dám." " Ngẩng đầu lên." Hồng đế ra lệnh. Cẩm Lý từ từ ngẩng đầu, chiếu vào mắt là hoàng bào chói lọi, Hồng đế đã sắp ngũ tuần nhưng dung nhan vẫn được bảo trì rất tốt, nhìn không ra ảnh hưởng của năm tháng, tóc mai thả tùy ý, vừa có khí độ thiên tử, vừa trầm ổn nội liễm, chỉ có ánh mắt là sâu không thấy đáy, rất hợp với tác phong của bậc đế vương. Cẩm Lý liếc nhanh một cái, quy củ hạ tầm mắt, Hồng đế cười: " Mới làm Thượng Tướng được mấy ngày, đã học được thói dò xét rồi?" Cẩm Lý nghe ra lời cảnh cáo, im lặng không đáp, nhỡ đạp trúng vảy thiên tử, vậy thì lại to chuyện. " Ai ai cũng nói Cẩm Lý cậy quyền thế, làm việc vô phép tắc. Ngươi mới về kinh được mấy tháng, sao lại dẫn đến mấy lời đồn thổi này rồi?" Cẩm Lý đáp: " Thần không rõ." Hồng đế nhìn y thờ ơ lãnh đạm, trở lại ngồi trên long ỷ: " Thân là thân binh của thiên tử, đến những điểm này cũng nhìn không rõ?" Cẩm Lý chậc khẽ trong lòng, xem ra hôm nay hoàng thượng gọi y đến năm phần là muốn trách mắng y làm việc tắc trách rồi đây, còn đang cân nhắc nên trả lời ra sao thì Hồng đế đã nói: " Đừng để trẫm phải dạy ngươi một con chó mài răng thế nào, việc cần làm nên làm sớm, việc không cần làm thì đến đánh hơi cũng đừng nghĩ." " Đa tạ bệ hạ dạy dỗ, thần ghi nhớ trong lòng." Hồng đế phẩy tay, Lã Vận Bác đưa đến cho Cẩm Lý một chiếc quạt gỗ. Cạnh quạt nạm bạch ngọc khắc hoa văn tinh xảo, dây tua treo một chuỗi bạch ngọc, tua rua cũng màu trắng. " Vô công bất thụ lộc, bệ hạ." Hồng đế hừ lạnh: " Vô công thì ngươi đã không có cách nào ngồi lên vị trí này, cầm đi." Cẩm Lý đành nhận lấy, nghe răn dạy thêm một hồi mới khập khiễng bước ra ngoài. Quỳ một hồi ấy thế mà cũng sắp đến giờ trưa, bụng cũng bắt đầu réo ầm ĩ rồi. Y xoa xoa bụng, tập tễnh đi từng bước, chân tê như kiến cắn vậy. Cẩm Lý xòe quạt, chất giấy mỏng như cánh ve, nhưng sờ lên lại vô cùng chắc chắn. Hửm? Cẩm Lý giơ quạt che ngang tầm mắt, dưới ánh mặt trời, một nét vẽ mơ hồ hiện ra. Là một cành Mộc Lan đỏ sẫm. Cẩm Lý ngẩn ra mất mấy giây. Kiềm chế để không vứt luôn cái quạt này xuống hồ. Y gập lại quạt bước nhanh ra sân trước, ai ngờ đi được mấy bước thì gặp ngay Lý Phượng Ca. " Lý đại nhân." Cẩm Lý tươi cười chào trước, Lý Phượng Ca vẫn bộ mặt đăm đăm như cũ, cước bộ không đổi, đi luôn không đáp. Cẩm Lý cũng không chấp nhất, thấy Lục Sinh từ xa, vẫy quạt nói: " Đi, đi ăn cơm." Lý Phượng Ca nghe vậy, cước bộ chậm lại, hơi nghiêng đầu nhìn về sau. - -- " Bệ hạ, ngài muốn Bắc Trấn Phủ Ty kiềm chế Nam Trấn Phủ Ty sao?" Lã Vận Bác nhìn Lý Phượng Ca bước ra ngoài, cảm thán một câu. Hồng đế tựa trên tháp, nâng mi: " Ngươi nói xem?" Lã Vận Bác cười nhu hòa, những nếp nhăn trên trán xô lại: " Nô tài không dám đoán bừa thánh ý." Hồng đế ném tấu sớ lên bàn, nói: " Các ngươi, kẻ nào cũng nói không dám, nhưng không biết sau lưng trẫm múa nanh múa vuốt thế nào, tưởng trẫm không biết sao?" " Nhưng chẳng phải vì vậy bệ hạ mới trao lại Nhất Phiến Hồng Mộc Lan cho Cẩm Lý đại nhân sao?" Hồng đế nghe vậy, chỉ chỉ tay ý chỉ, lại là ngươi đoán đúng ý trẫm. Lã Vận Bác mỉm cười, hơn bốn mươi năm là thái giám thân tín từ thời tiên đế, lão ít nhiều cũng học cách nắm bắt được tâm ý hoàng thượng. Thân quân của vua, chia làm hai phủ ty, bao gồm sáu vệ, ngoài Cẩm Y Vệ do Lý Phượng Ca làm hộ quân doanh hộ quân thống lĩnh, cấp bậc Thượng Tướng, thuộc Bắc Trấn Phủ Ty, còn có Xuân Vũ Vệ, thuộc về Nam Trấn Phủ Ty do Cẩm Lý mới được bổ nhiệm. Nam Trấn gồm hai vệ, ngoài Xuân Vũ Vệ còn có Xích Tước Vệ. Bắc Trấn ngoài Cẩm Y Vệ, còn Vũ Lâm Vệ, Thiết Cơ Vệ, và Giám Môn Vệ. Ban đầu Xuân Vũ Vệ cũng trực thuộc Cẩm Y Vệ, sau này mới lần lượt tách ra, trên cơ bản, đây là hai vệ thân cận thiên tử nhất, cung là hai vệ có cấp Thượng Tướng. Đứng đầu là Thống lĩnh đại nội cấm quân, Lý Dung. Lục Sinh là hữu Xuân Vũ Vệ, cấp trung lang tướng, đó là người ngoài nhìn vào chức vụ hắn gọi vậy, nhưng đối với Nam Trấn Phủ, hắn giống như bảo mẫu vậy. Từ xa đã thấy đại nhân nhà mình vẫy tay miệng kêu gào đòi ăn, Lục Sinh thần sắc vẫn vô cùng bình tĩnh, y quan chỉnh tề đưa y đi ăn. " Đại nhân, chuyện vận chuyển thuốc nổ hôm trước, đã có kết quả." Cẩm Lý vừa ăn vừa hất đầu ra hiệu cho hắn nói. Lục Sinh lấy từ trong ngực ra một xấp giấy. " Đây là thông tin chi tiết." Cẩm Lý vươn tay, vừa ăn vừa đọc, thắc mắc: " Chuyện này bên Lý Phượng Ca biết chưa?" Lục Sinh nhận lại xấp giấy, cuộn nó lại: " Có lẽ đã biết." Cẩm Lý sau khi ăn uống no say nói: " Dù sao chuyện này cũng do Cẩm Y Vệ phụ trách, chúng ta đừng xen vào. Chuyện cơ cấu Nam Trấn Phủ trước mắt quan trọng hơn. Đừng để nguyên lão nhìn thấy nội bộ chúng ta như hiện nay, sẽ đội mồ dậy bóp cổ chúng ta mất." Tối đến các cánh quân Cấm vệ đều được điều động đi tuần tra, khu vực đại nội hoàng cung sẽ do Bắc Trấn Phủ Ty chịu trách nhiệm, xa hơn đến rìa hoàng cung cho đến tám cổng lớn do Nam Trấn Phủ Ty quản hạt. Cẩm Lý thân là Thượng Tướng, không nhất định phải tự thân đi tuần, nhưng ban sáng mới bị nhắc nhở cộng thêm y đã lười biếng hơn tháng trời, đành bò ra đường. Đi được nửa chừng thì chẳng hiểu sao lạc mất đám Lục Sinh, Cẩm Lý đêm hôm không mặc trang phục Cẩm Y Vệ, lúc la lúc lắc đi từ thành Bắc đến thành Nam. " Nhóc, đi đâu đó?" Chợt một tiếng nói ôn hòa vang lên trên đầu. Cẩm Lý ngẩng đầu, trên cây Ngô Đồng lớn có một người đang vắt vẻo trên đó, y phục trắng thêu kỳ lân ngẩng đầu. Y cười trêu chọc: " Mỹ nhân đại nhân thật có nhã hứng nha." Người nọ nhướng mày: " Mỹ nhân đại nhân?" Cẩm Lý bày ra bộ mặt gặp mĩ nhân chết cũng cam lòng: " Đúng, phải là mỹ nhân mới xứng đáng gọi ngài." Người nọ thích thú: " Mỹ nhân thì đúng rồi, nhưng lá gan ngươi không nhỏ nha, chưa kẻ nào dám gọi ta như vậy đâu." Cẩm Lý híp mắt, đùa: " Tại sao? Lẽ nào không ai nhận ra vẻ đẹp này hả?" Người nọ có đôi mắt phượng, cười lên thật sự xinh đẹp vô cùng, tuy dùng từ xinh đẹp cho nam nhân thật sự là quái lắm, nhưng chẳng có từ nào khác có thể dùng để miêu tả hắn nữa. Cẩm Lý phát hiện khi hắn cười rộ lên còn lộ ra cái răng hổ nhọn nhọn, trông càng thêm phần thu hút. Người nọ cũng không chán ghét cảm giác Cẩm Lý quan sát mình, hắn cảm thấy đó là một ánh mắt quan sát đơn thuần, trong đôi mắt nhạt màu kia còn hiện lên sự yêu thích, không mang theo chút tà niệm nào. Hắn nhảy xuống đứng đối diện y, hỏi: " Ngươi thuộc ty nào?" Cẩm Lý thành thành thật thật nói: " haha, chỉ là kẻ hèn Xuân Vũ Vệ, trốn việc, trốn việc thôi." Người nọ à một tiếng, lấy bình rượu vừa giấu trong túi áo ra, hắn còn tưởng là người của Lý Phượng Ca. Vũ Lâm Vệ đứng đầu là hoạn quan, cho nên những người thuộc Vũ Lâm Vệ đương nhiên cũng là... Haizz, đáng tiếc, mỹ nhân xinh đẹp thế này mà lại không được hưởng hoa gió nhân gian, có chút đáng tiếc! Cẩm Lý cảm thán. " uống không? Đào Hoa Xuân nổi tiếng của thành Tây đấy." Hắn dứt khoát nếu bị nhận ra đang trốn việc, mà y cũng trốn việc, thôi thì chúng ta lập sới rượu. Cẩm Lý đương nhiên không có ý kiến, y còn đang chán muốn chết đây, mỹ nhân mời rượu, đương nhiên sẽ không từ chối rồi. " đây đâu phải nơi Bắc Trấn Phủ Ty quản hạt, sao ngươi lại ở đây?" Trong lúc chén chú chén anh Cẩm Lý hỏi. " Nơi này ít người tuần tra, uống rượu cũng không ai biết. Đào Hoa Xuân quả nhiên không hổ là danh tửu, thơm ngon cực kì." Người nọ tên Vũ Hoàng, tính cách vô cùng tùy ý, không có nề hà gì cả, cả hai ngồi chán chê qua ba tuần rượu, Vũ Hoàng lắc lắc bình rượu không: " Nhóc, tửu lượng khá lắm." Cẩm Lý cười khúc khích: " Mỹ nhân đại nhân, lần sau để ta mời, nhất định khiến ngài say đến không về được!" Vũ Hoàng gò má trắng trắng lúc này hơi phơn phớt hồng, Cẩm Lý không nhịn được giơ tay sờ sờ: " Mỹ nhân đại nhân, ngài xinh đẹp quá nha, ta đây nhất kiến chung tình với ngài rồi, ngài phải chịu trách nhiệm với ta đó." Vũ Hoàng lần đầu thấy một tên to gan đến vậy, bật cười: " Ngươi nhất kiến chung tình với ta, sao ta lại phải chịu trách nhiệm với ngươi?" Cẩm Lý chưa kịp đáp thì xuyên qua bả vai Vũ Hoàng thấy một bóng người đi tới. Lý Phượng Ca khuôn mặt khổ qua đi tới, ngửi thấy mùi rượu từ xa, hai mày chau lại. " Mỹ nhân đại nhân, Thượng ty ngài tới kìa." Vũ Hoàng nghe vậy quay phát đầu ra sau, vừa thấy bóng Lý Phượng Ca, đôi mắt phượng híp lại. " Trong thời gian thực hiện công vụ, lại dám uống rượu, bỏ bê an nguy hoàng cung, các ngươi to gan thật." Vũ Hoàng xét ra cấp bậc vẫn thấp hơn Lý Phượng Ca, đứng lên hành lễ, Lý Phượng Ca quở trách, ánh mắt hướng về phía Cẩm Lý đang ngồi dưới gốc cây. Cẩm Lý chống cằm cười cười: " Lý đại nhân, trùng hợp quá nha, hoàng cung nói nhỏ cũng không nhỏ, ngài tận tâm tận chức, quản hạt của Nam Trấn Phủ Ty cũng muốn tuần tra, cảm phục." Lý Phượng Ca mặt không đổi sắc: " Bảo vệ hoàng cung là trách nhiệm của Cẩm Y Vệ, ngươi thân là thân quân, lại chỉ mải mê tửu sắc, bỏ bê công vụ, lại còn dám nói đến chức trách Nam-Bắc Trấn Phủ?" Cẩm Lý bật cười, nói với Vũ Hoàng: " Mải mê tửu sắc? Hắn nói ta và ngươi đó hả?" Vũ Hoàng nháy mắt ra hiệu cho y, hướng Lý Phượng Ca nói: " Lý đại nhân, là ty chức có lỗi, tuy nhiên cũng đã qua giờ ty chức tuần tra, ngồi đây cũng chỉ là nghỉ ngơi đôi chút, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bảo an hoàng cung, khiến đại nhân bận tâm rồi." Cẩm Lý lúc này đứng lên, chẳng muốn đôi co nữa, nói: " Mỹ nhân đại nhân, lần sau ta mời." Vũ Hoàng thấy y không sợ chết thì trong lòng vừa thích thú vừa lo lắng, nghe Lý Phượng Ca trầm giọng: " Là thượng ty, nên có dáng vẻ thượng ty, nếu không Xuân Vũ Vệ cũng là đồ bỏ, là ô nhục của Cẩm Y Vệ!" Đây là lần thứ hai trong ngày Cẩm Lý nghe người khác nói như vậy, khóe miệng cười nhàn nhạt, trong lòng dâng lên hai loại cảm giác khác nhau. Y hỏi: " Lý đại nhân, ngươi nghĩ một thượng ty nên có dáng vẻ nào?" Vũ Hoàng thấy sắp không ổn rồi, bèn đứng ra hòa giải, nhưng Cẩm Lý phẩy quạt, ý bảo y đừng nói. Lý Phượng Ca đương nhiên cũng cảm nhận thấy sự thay đổi, dường như có chút sát khí. " Đại nhân." Lục Sinh dẫn đầu Xuân Vũ Vệ từ sau lưng y chạy tới. Cẩm Lý thấy hắn lập tức mè nheo: " Lục Sinh, ngươi tới đúng lúc lắm, bổn gia gia ngươi bị người ta bắt nạt!" Lục Sinh cau tít cả mày, nhìn một đám Cẩm Y Vệ đối diện, lại thêm một tên của Vũ Lâm Vệ, tiểu tổ tông này chắc.... Mà nhìn như bị tiểu tổ tông này chọc tức thì đúng hơn. Lục Sinh không phải người không biết trước biết sau, hành lễ trước: " Lý đại nhân, Vũ đại nhân." Lục Sinh vừa tới thì không khí ngột ngạt được vơi bớt phần nào. Thân quân hai bên gườm gườm nhau một hồi. Đương lúc giải tán thì Cẩm Lý nói lớn: ' Lý đại nhân, lần sau ta sẽ thụ giáo ngài nha." Lý Phượng Ca mặt mày cau có, nộ khí muốn bạo phát, nhưng hắn là người giỏi kiềm chế, lại bắt đầu quen với kiểu ngả ngớn của y, dẫn đầu Cẩm Y Vệ rời đi, cũng không thèm liếc nhìn Vũ Hoàng lấy một cái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]