Chương trước
Chương sau
Bữa tiệc lớn tối nay vừa để mừng công, vừa để khẳng định vị trí của Nam Trấn Phủ ty, sau một thời gian dài cán cân quyền lực có vẻ hơi nghiêng về bên Bắc Trấn Phủ.
Cẩm Lý dù có lười đến mấy cũng không thể vứt bỏ ý chỉ của hoàng đế được, bị Lục Sinh dựng dậy thay đồ.
Y nhăn mặt:
" y phục ở kinh đô, đúng là phiền toái."
Lục Sinh lắc đầu bó tay:
" Đại nhân, ngài mới tới kinh đô, đừng nên lười biếng quá, hoàng thượng nhìn thấy sẽ không hay đâu."
Cẩm Lý cười nhạt:
" Hoàng thượng còn mong ta lười biếng ấy chứ, cái bệ hạ muốn là sự cân bằng giữa hai bên, chứ không phải một Thượng Tướng chăm chỉ."
Cẩm Lý bị mặc lên người bộ đồ nặng trịch của Cẩm Y Vệ, mặt mày tỏa ra thái độ khó ở, đến khi đội lên mũ mão lên đầu, y chính thức câm nín.
Lục Sinh nhìn y như con búp bê mặc người xoay vòng vòng cũng lười khuyên can, chỉ mau mau giục lão tổ tông này lên xe ngựa kẻo lại trễ giờ.
Yến tiệc rườm ra buồn ngủ, còn không ngừng được chúc tụng mời rượu, Cẩm Lý cũng chỉ lạnh nhạt cười qua loa.
Rất nhiều kẻ muốn tạo quan hệ với vị Thượng Tướng vô danh này, lén lút hối lộ, tỏ vẻ lễ độ, chỉ trong một tối Cẩm Lý cũng cảm nhận được tất cả.
Kinh đô, đúng là phồn hoa, mọi thứ đều xa hoa choáng ngợp.
Hoàng cung càng là nơi tấp nập.
Chúc rượu.
Đãi bôi.
Tạo quan hệ.
Cẩm Lý nhếch miệng cười nhạt.
So với vũng bùn, nơi nào dơ bẩn hơn đây?
Sau vài tuần rượu, Cẩm Lý đứng dậy rời đi giữa lúc bàn tiệc còn đang nhốn nháo người ra người vào.
Lúc này sẽ không ai để ý đến một gương mặt mới nữa.
Cẩm Lý bỏ mũ, lắc lắc đầu cho mùi rượu bay bớt đi.
Y đứng trên một tiểu quán nhỏ sau vườn thượng uyển, từ đây có thể nhìn thấy một đình viện cũ kỹ, nơi đó cũng có một gốc Mộc Lan đỏ sẫm to lớn, lặng lẽ đứng đón gió trong cô độc.
" Thật khó chịu."
Y nói.
Một bóng người đứng sau lưng chợt lên tiếng:
" Thượng Tướng quân thật có nhã hứng, lại đến tiểu viện ngắm nhìn tẩm cung của các phi tần."
Cẩm Lý lười biếng chống tay trên thanh chắn, hít một hơi dài.
" Lý đại nhân cũng thật có nhã hứng, chẳng phải cũng đang ngắm nhìn tẩm cung của phi tần đó sao?"
Lý Phượng Ca cẩm y đỏ thắm, hai tay chắp sau lưng, uy nghi lạnh lùng.
" Ngươi là ai?"
Cẩm Lý thản nhiên:
" Thượng Tướng quân Nam Trấn Phủ ty."
Y dừng một lát, nhìn Lý Phượng Ca rồi nói tiếp:
" Đương nhiệm."
Lý Phượng Ca ánh mắt thâm sâu, đứng cách Cẩm Lý mấy bước chân, lạnh lùng vạch trần:
" Vốn dĩ trong Cấm quân, chỉ có một kẻ tên Cẩm Lý, vốn là thư đồng của công tử nhà Viên thị lang, năm trước đã được luân chuyển sang Nam Trấn Phủ, nhưng đã chết."
Cẩm Lý phẩy phẩy tay áo, ý chỉ, ta vẫn còn sống, sống rất khỏe nè.
Lý Phượng Ca bước lên một bước, trầm giọng:
" Ngươi mạo danh Cẩm Lý, ngươi rốt cuộc là ai?"
Cẩm Lý bật cười:
" Lý đại nhân, ngài có chắc chỉ có một kẻ tên Cẩm Lý không? Dù có, sao ngài lại chắc chắn ta mạo danh chứ? "
Lý Phượng Ca nói:
" Vì ta là người trực tiếp huấn luyện Cẩm Lý."
Cẩm Lý chợt thấy nhức đầu:
" Vậy nên hiện tại Lý đại nhân đến thẩm vấn ta sao?"
Cẩm Lý xoay xoay mũ, ngả ngớn nói:
"Ấy, chúng ta hiện tại ngang cấp bậc, nói như vậy, Lý đại nhân mang thân phận gì để hỏi ta đây?"
Lý Phượng Ca xuất thủ, bóp lấy cổ Cẩm Lý:
" Ngươi có tin, ngay ngày mai Nam Trấn Phủ sẽ lại có một Thượng Tướng mới không?"
Cẩm Lý thuận thế giang hai tay ngửa người ra sau, cười khúc khích:
" Ta đương nhiên tin, chẳng phải lần đầu gặp nhau ta đã nói rồi sao? dưới chân thiên tử là thiên hạ của Cẩm Y Vệ, đương nhiên là chỉ Lý đại nhân ngài rồi."
Lý Phượng Ca trước nay ghét nhất bộ dạng ngả ngớn như vậy, tay tăng thêm lực, Cẩm Lý cũng không phản kháng:
" Ngoan ngoãn nói ra mục đích ngươi trà trộn vào Cẩm Y Vệ, ta có thể tha cho ngươi."
" Lý đại nhân à, ngài là Cẩm Y Vệ cơ mà? sao ngài không thử tìm hiểu xem?"
Ánh mắt Cẩm Lý vẫn bình thản như cũ, hai người đối mắt nhau, sự lãnh khí tỏa ra lại khác nhau.
" Hơn nữa, ta được đích thân hoàng thượng ngự ban tước vị, ngài làm thế này là muốn kháng chỉ?"
Lý Phượng Ca hừ lạnh đẩy Cẩm Lý ra, nói:
" Bệ hạ có thể phong tước, Cẩm Y Vệ cũng có thể khiến bệ hạ phong thêm lần nữa. Ngươi tốt nhất giữ mình cho tốt, nếu để lộ ra dù chỉ một chút, ta không đảm bảo trên đời này từng có một người tên Cẩm Lý."
Cẩm Lý nhìn hắn quay lưng bỏ đi, chợt lên tiếng:
" Lý đại nhân."
Lý Phượng Ca dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Cẩm Lý đứng đậy, chỉnh trang lại y phục, âm thanh hờ hững nói:
" Cẩm Lý, quả thực không phải tên thật của ta, hôm nay trên triều hoàng thượng bất chợt hỏi, ta bỗng nghĩ đến cá chép hoa nơi ta từng sống, sinh động, xinh đẹp vô cùng nên đã lấy đó làm tên."
Lý Phượng Ca chán ghét hừ một tiếng, bước đi thẳng tắp.
Cẩm Lý coi như chưa có chuyện gì xảy ra, xoay đầu ngắm cảnh.
" Mùi Mộc Lan nồng quá, đúng là ở Nam Trấn Phủ ty vẫn thoải mái hơn."
- ---
Gần một tháng từ ngày Cẩm Lý trở thành thượng ty của Nam Trấn, cũng từ ngày y về kinh, chưa ai được gặp lại y lần hai sau buổi thiết triều đó.
Người muốn nịnh bợ y cũng nhiều lắm, mỗi ngày đều có người đem lễ vật đến cửa, tất nhiên là đều bị trả lại, Cẩm Y Vệ cũng không nhất định phải lên triều, cho nên đa phần thời gian y đều ở tại Nam Trấn Phủ.
Trời xanh mây trắng nắng vàng, Cẩm Lý nằm ườn trên ghế xếp dài dưới gốc cây Mộc Lan, nghe Lục Sinh phác thảo lại sơ đồ lộ tuyến kinh thành, đây là những thứ một Thượng ty nên nắm rõ.
Và sự thật là ngay hôm đó đã cần dùng đến những thông tin đó.
Ngay trong đêm ấy, phía nam thành đông có một thương đội lén lút vận chuyển một lô lớn hàng hóa, bọn chúng hàng động khá nhanh nhẹn, tác phong lại cực kỳ gọn ghẽ.
Cẩm Lý ngồi nghe báo cáo, hỏi:
" Tra ra thứ đó là gì chưa?"
Lục Sinh nói:
" Là lô thuốc nổ, dám vận chuyển thứ này ở kinh đô, bọn chúng cũng lớn mật lắm."
" Thuốc nổ? Đụng đến cả Thần Cơ Doanh rồi."
Lục Sinh hỏi:
" Giờ phải làm sao đây, đại nhân?"
Cẩm Lý nhét một quả nho vào miệng, xem thông tin nói nói:
" Chuyện lớn đấy, lô thuốc này đủ để cho nổ tung cả kinh thành rồi. Nhưng phía Bắc Trấn Phủ ty chắc cũng đã biết rồi."
" Vậy chúng ta?"
" Đi, tới thành Đông."
- ---
" Đại nhân, theo mật báo, đêm nay bọn chúng sẽ đến thành Đông."
Lý Phượng Ca tay cầm khăn lau kiếm, lãnh đạm hỏi:
" Đã sắp xếp người chưa?"
" Đã sắp xếp, nhưng..."
Lý Phượng Ca nâng mi:
- Chuyện gì?
Thuộc hạ của y đáp:
" Nơi đó là địa bàn của Nam Trấn Phủ ty..."
Lý Phượng Ca nhét đao lại vào bao, hừ lạnh:
" Từ khi nào chúng ta phải e ngại chuyện này? Đi!"
- -------
Thành Đông giáp mặt là sông hồ lớn, lúc này đã sắp nửa đêm nhưng nơi này vốn nổi tiếng là thành không ngủ, ca múa vẫn rất linh đình.
Lý Phượng Ca cùng hơn ba mươi Cẩm Y Vệ khác nấp một góc, bên bến sông tĩnh mịch không chút động, ngoài các thuyền hoa vẫn đang ca múa thì không có gì khác lạ.
- Theo tình báo, lẽ ra lúc này bọn chúng đã phải tới đây rồi.
Lý Phượng Ca cảm thấy không đúng, nói:
" Đi tra xét."
Viên thuộc hạ rất nhanh đi cũng rất nhanh về, nói:
" Đại nhân, những lô hàng đó đã bị bắt rồi."
Lý Phượng Ca cau mày:
" Bắt? ai bắt?"
Lục Sinh đứng chờ sẵn bên bến sông, vừa thấy bóng hắn đã bẩm:
" Thượng Tướng đại nhân."
Lý Phượng Ca nhìn lô thuốc nổ, cùng mấy tên vận chuyển bị tóm gọn, trói gô bên cạnh, nói:
" Là các ngươi?"
Lục Sinh cúi đầu đáp:
" Đúng vậy, Thượng Tướng quân, việc này diễn ra gần nơi đóng quân của Nam Trấn Phủ, chúng ta liền ra tay một chút, còn lại xin giao cho đại nhân."
Lý Phượng Ca cho người đi kiểm tra bến sông, xác thực ẩu đả có diễn ra ít nhất từ nửa canh giờ trước, xem ra, Nam Trấn Phủ làm việc cũng hiệu quả lắm.
Hắn hạ lệnh:
" Các ngươi vận chuyển lô hàng này về, tra hỏi bọn chúng cho kỹ."
" Vâng."
Lý Phượng Ca nhìn sang bến sông, nhíu mày một cái, liền rời đi trước.
Cạnh bến sông có một chiếc thuyền hoa, lúc này khá vắng vẻ, gần như không có người, trái ngược với những thuyền hoa xung quanh, trên bàn còn bình trà nóng, nệm cũng còn ấm, xem ra có người ngồi đây vừa mới rời đi.
Vì chuyện buôn thuốc nổ đêm hôm trước, sáng sớm hôm sau hai phủ ty đều được triệu vào cung.
Nắng sớm chiếu xuống điện, mái ngói lưu ly đỏ rực rõ.
Cẩm Lý khoác thanh phục Cẩm Y Vệ Nam Trấn, sắc xanh tươi mát, nhưng trên người y lại có vẻ lười biếng. Y không đội mão, tóc cũng không búi, chỉ buộc rất đơn giản.
Lý Phượng Ca sau khi nhìn thấy dáng vẻ này, trong long ngổn ngang không nói nên lời. Nhưng chắc chắn là không có ý tốt.
Lời hoàng thượng ban xuống cũng rất đơn giản, quân hỏa không phải thứ dân thường có thể buôn bán qua lại, nhất định phải tra xem kẻ nào đứng đằng sau.
" Hôm qua ngươi đã tới bến tàu?"
Lý Phượng Ca chắp tay sau lưng, hỏi.
Cẩm Lý đi phía trước, đang vận động bẻ cổ bẻ khớp, nghe vậy quay đầu lại, hỏi:
" Sao ngài lại nghĩ vậy?"
Lý Phượng Ca tiến sát lại gần y:
" Tại sao à? Lục Sinh có mặt kịp thời như vậy, thuyền hoa không một bóng người, lại có sẵn một chén trà Long Hoa, hơn nữa, mùi thơm lưu lại trên thuyền hoa, quả thực giống mùi của ngươi."
Cẩm lý bật cười:
" Mùi của ta?"
" Mùi Hoắc Hương và một chút Trầm Hương."
" Lý đại nhân quả không hổ danh Cẩm Y Vệ, tiểu tiết cũng để ý tới vậy."
Cẩm Lý không phủ nhận, chỉ ngầm thừa nhận. Lý Phượng Ca nói:
" Chuyện này sao không bẩm tấu lên bệ hạ?"
Cẩm Lý nói:
" Chẳng phải Lý đại nhân vừa bẩm tấu rồi sao? Đâu cần thiết có thêm ta làm gì."
Cẩm Lý nói xong phất tay áo đi thẳng ra cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.