Thứ tư, ngày hai mươi tám âm lịch.
“Mẹ ơi, con về rồi”, tôi nhướng người nói vọng vào trong nhà, tay không quên kéo nguyên một va li đi theo.
Nghe vậy, mẹ liền từ trong bếp chạy ra, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng nhưng sau đó đã chuyển sang vui mừng rồi chạy đến ôm chầm lấy tôi đầy vui vẻ, đến mức còn quên cả việc cởi tạp dề cùng đặt đũa nấu ăn xuống.
“Thằng này, sao con bảo mai mới về?”, mẹ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi, tiện thể giúp tôi kéo hành lý vào trong nhà.
“Sếp cho nhân viên về sớm, hôm nay con chỉ làm buổi sáng thôi nên đổi vé sang chiều để về luôn. À mà bố với anh đâu rồi mẹ?”, tôi nhìn quanh trong nhà rồi hỏi. Công việc của tôi tương đối bề bộn, mỗi năm chỉ đến dịp Tết mới về được nên thi thoảng cũng thấy được mấy thứ mới mẻ ở trong nhà lắm. Chẳng hạn như cây đào lớn nằm ở giữa phòng khách bây giờ, năm ngoái tôi về là cây mai, không hiểu sao năm nay bố lại chuyển sang đào rồi.
“Bố với Tử Nam không biết con sẽ về sớm nên ra ngoài mua đèn về treo rồi. Mà còn nữa, sao dạo này con gầy đi thế?”.
“Con đã sáu mươi sáu cân rồi đấy mẹ ơi, tăng thêm nữa con không chịu nổi đâu”, tôi xụ mặt than thở. Tôi là một đứa khó tăng cân, con số sáu mươi sáu là cả một nỗ lực ăn uống cùng tập gym kiên trì của tôi trong suốt bốn tháng liền mới đạt được, hiện nay, đây là cân nặng cao nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785548/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.