Nắm tay nhau một cách công khai thế này quả thực khá kích thích, cả người tôi rạo rực liên hồi. Ngay khi chụp ảnh xong, chúng tôi buông tay nhau ra, tuy rằng tiếc nuối thật nhưng để tránh bị nghi ngờ, chúng tôi buộc phải làm vậy. Mấy giảng viên không nán lại hội trường quá lâu, sau khi phát bằng tốt nghiệp thì nhiệm vụ của họ đã xong rồi, phần còn lại để cho sinh viên cùng chung vui với gia đình.
Cô Liên trưởng khoa không rời đi cùng đoàn, thay vào đó lại gọi tôi cùng Hải Minh ra một góc để nói chuyện.
“Chúc mừng hai đứa tốt nghiệp nhé!”, cô cười nói.
“Cảm ơn cô, mấy năm qua cô đã vất vả rồi”, chúng tôi cười đáp lại, quả thực, trong bốn năm qua, bất kể tôi hay anh ấy đều nhận sự giúp đỡ từ cô khá nhiều, chúng tôi thật sự rất biết ơn. Không cần nói đâu xa, riêng lần làm luận văn tốt nghiệp này phần nhiều cũng nhờ cô cung cấp tài liệu tham khảo nên chúng tôi mới vượt qua phần bảo vệ luận với thành tích tiệm cận tuyệt đối.
Gọi là “tiệm cận tuyệt đối” bởi vì đối với các giảng viên khoa tôi, không có gì là hoàn hảo, bao gồm điểm số, nên trong trong suốt bốn năm, tuy rằng chúng tôi có nhiều điểm A nhưng tuyệt không bao giờ có con mười trong bảng điểm.
“Hai đứa tâng bốc quá rồi, nếu không cố gắng làm sao có ngày này. Mặt khác, cô gọi hai đứa ra đây là có chuyện muốn hỏi, hai đứa có muốn học lên cao không?”, cô hỏi.
“Cô muốn bọn em ở lại khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785522/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.