Thứ ba, giữa tháng sáu.
Mùa hè đã đến, một mùa không mấy người ở độ tuổi chúng tôi mong đợi, bởi mùa này, ngày này, chúng tôi tốt nghiệp. Sau ngày hôm nay, chúng tôi đã không còn là sinh viên, đã không thể ngồi tại ghế nhà trường để nghe giảng nữa, chúng tôi phải bước vào vòng xoáy cơm, áo, gạo, tiền như bao người. Cá nhân tôi cùng Hải Minh không quá mong chờ ngày này đến, nhưng rốt cuộc, nó vẫn đến.
Lễ tốt nghiệp của chúng tôi được tổ chức khá long trọng, không khí không phải dạng tiếc nuối như hồi lễ trưởng thành của trường cấp ba mà thay vào đó là sự nghiêm túc – Nghiêm túc với bản thân mình, nghiêm túc với chính tương lai mình. Quá trình tổ chức lễ không có gì rườm rà, chỉ đơn giản làm mấy “thủ tục” thông thường rồi trực tiếp tuyên bố khen thưởng.
Cô Liên trưởng khoa từ trước đến nay vẫn luôn mang phong cách trực diện như vậy, cá nhân tôi khá thích vì nó sẽ không mất thời gian. Đương nhiên, dù bỏ qua nhiều “công đoạn” nhưng không thể thiếu phần phát biểu của đại diện sinh viên được. Không ngoài dự đoán, năm nay, Thanh Hoa đại biểu sinh viên thuộc khoá tôi phát biểu cảm nghĩ của mình.
Phong thái của Thanh Hoa vẫn như thường ngày, cô nàng luôn tự tin như vậy, cho dù phía dưới có là các bậc phụ huynh hay ban giám hiệu nhà trường thì cũng không có chút ảnh hưởng nào với cô. Thanh Hoa hiểu cô Liên nên bài phát biểu của cô không dài một chút nào, ngược lại còn tinh gọn và đầy đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785521/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.