Hai bố con tôi nói chuyện với nhau tương đối lâu, đại khái chỉ nói đến chuyện công việc tương lai thôi. Bố tôi vẫn luôn vậy, chung vui thì chung vui nhưng suy cho cùng vẫn là con người cuồng công việc, một khi đã nhắc đến thì kiểu gì cũng không dừng lại, phải đến lúc mẹ tôi quay lại mới chịu dừng.
“Hai bố con đợi lâu chứ?”, mẹ chạy vội đến chỗ hai bố con tôi rồi hỏi.
“Không lâu, em có việc bận sao?”, bố lắc đầu đáp, giọng điệu trầm trầm cùng ân cần phải biết. Tôi đứng ở bên mà có cảm giác như thể mình cách xa hai người lắm vậy. Bố mẹ không mấy khi thể hiện tình cảm ra rõ rệt thế này, không lẽ bắt đầu “hồi xuân” rồi?
“Ừ, bên hiệp hội có việc cần em phải xử lý gấp”, mẹ gật đầu nói.
“Vậy anh đưa em đi”.
Mẹ tôi gật đầu, sau đó lại quay sang nhìn tôi với vẻ mặt đầy áy náy, bà tiến lại ôm lấy tôi rồi nhẹ nhàng xoa lưng nói:
“Con trai, mẹ xin lỗi nhé, ngày vui của con mà mẹ lại bận mất rồi”.
Tôi vòng tay ra sau ôm lấy mẹ rồi mỉm cười đáp:
“Không sao đâu, công việc quan trọng hơn, bố mẹ đã đến tham dự, con không mong gì hơn đâu. Nhưng tối nay mẹ nhớ về sớm đấy, con sẽ làm một bữa đãi gia đình”.
“Con đã nấu thì mẹ đương nhiên sẽ về sớm rồi”, mẹ buông tôi ra nở một nụ cười thật tươi. Đột nhiên, sắc mặt mẹ có hơi đổi khác đôi chút, bà nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt mà chớp hai mắt, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cam-lai/1785523/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.